Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 932: Lại sàm sỡ rồi




Xa xa, Tiêu Cửu Uyên đang dạy Vân Thiên Vũ học cưỡi ngựa.

"Đến đây, ta đỡ nàng lên, nhớ kỹ động tác của nàng ở trên ngựa đừng quá kịch liệt, nếu động tác của nàng quá kịch liệt, ngựa sẽ chấn kinh, trái lại nếu nàng trầm ổn thì ngựa sẽ yên tĩnh. Nàng kéo dây cương, bất cứ lúc nào cũng đừng nới lỏng nó, nắm chặt nó trong tay mình, mặt khác lúc nàng cưỡi ngựa từ trên chỗ cao xuống chỗ thấp, nhất định không nên chạy nhanh, phải duy trì tốc độ, nếu chạy nhanh rất dễ té xuống."

"Tóm lại nàng đừng lo lắng, ta sẽ cưỡi một con ngựa khác đuổi theo phía sau nàng." 

Vân Thiên Vũ ghi nhớ cách cưỡi ngựa mà Tiêu Cửu Uyên dạy, sau đó leo lên ngựa, chậm rãi kẹp chặt bụng ngựa, sau đó kéo dây cương, ngựa chậm rãi đi.

Nàng cố gắng duy trì tốc độ, ngựa cũng tương đối phối hợp, không chậm cũng không nhanh.

Đương nhiên chuyện này là nhờ Tiêu Cửu Uyên giúp đỡ chọn lựa con ngựa này, tính cách vô cùng nhã nhặn, cho nên Vân Thiên Vũ cưỡi lên thân thể của nó, cũng không khiến nó phản ứng kịch liệt. 

Vân Thiên Vũ kéo cương ngựa, cưỡi lát nữa, cảm thấy hóa ra cưỡi ngựa cũng không phải khó, cho nên tăng tốc độ lên.

Tiêu Cửu Uyên cưỡi một con ngựa khác đi song song với nàng, hai người vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện.

"Sao rồi? Cảm giác này không tồi chứ?" 

Vân Thiên Vũ gật đầu: "Ừ, quả thật rất sảng khoái, hoàn toàn khác với cảm giác thi triển linh lực bình thường."

Vân Thiên Vũ đang nói thì đột nhiên con ngựa của nàng chạy nhanh hơn.

Hóa ra con ngựa này nhìn thấy con ngựa của Tiêu Cửu Uyên vượt qua mình, trong lòng có chút tức giận, muốn cùng con ngựa của Tiêu Cửu Uyên tranh cao thấp, cho nên không đợi Vân Thiên Vũ bảo nó, nó liền chạy nhanh hơn. 

Tính tình con ngựa của Tiêu Cửu Uyên hơi háo thắng, vừa nhìn thấy con ngựa này dám đấu với nó, nó giận rồi nhanh chóng tăng tốc lên, hai con ngựa lại tranh cao thấp, hoàn toàn đã quên đi người ngồi trên lưng ngựa.

Đương nhiên Tiêu Cửu Uyên là tay lão luyện cho nên không hề lo lắng, ngựa có chạy nhanh hơn nữa hắn cũng không lo lắng.

Nhưng Vân Thiên Vũ lần đầu cưỡi ngựa, nàng đã sớm bị dọa sợ: "A." 

Nàng sợ hãi kêu lên, đang muốn thi triển linh lực bỏ ngựa rời đi, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh vừa nhảy qua, trực tiếp nhảy lên lưng ngựa của Vân Thiên Vũ, hắn đưa tay ra ôm Vân Thiên Vũ, kéo dây cương trong tay nàng, nhanh chóng khống chế được ngựa của Vân Thiên Vũ.

Con ngựa này ở trong tay Tiêu Cửu Uyên, rất nhanh đã an phận, giảm tốc độ lại.

Vân Thiên Vũ rốt cuộc cũng yên tâm, nhịn không được thở ra một hơi: "Xem ra cưỡi ngựa cũng không phải chuyện dễ dàng." 

Lời nàng nói đã chọc cười Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên sảng khoái cười to, sau khi cười xong, hắn xoay mặt Vân Thiên Vũ lại, hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ.

"Vũ nhi, nàng thật đáng yêu, hóa ra trên đời này cũng có chuyện nàng không làm được."

Vân Thiên Vũ bị hôn đến choáng váng đầu óc, nhịn không được kháng nghị nói: "Ta hoài nghi huynh cố ý, cố ý tìm cơ hội ăn đậu hũ (*), chứ không phải là dạy ta cưỡi ngựa." 

Lời nàng nói lại chọc cười Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên lại hung hăng hôn nàng một hồi, cho đến khi khiến miệng nàng sưng lên mới buông nàng ra.

"Ta ăn đậu hủ của thê tử nhà mình, cần quanh co lòng vòng sao?"

Vân Thiên Vũ cạn lời, nàng ra hiệu bảo Tiêu Cửu Uyên buông nàng ra, để tự nàng cưỡi ngựa. 

Nhưng Tiêu Cửu Uyên không để ý tới nàng, hắn ôm nàng, hai người cưỡi ngựa, đi dạo bên trong chuồng ngựa, vô cùng thân thiết.

Cho đến giữa trưa mới cưỡi ngựa trở lại.

Hai người vừa về đến, mọi người liếc một cái, trong lòng mọi người liền hiểu rõ, tên này lại thừa cơ hội sàm sỡ rồi. 

Thật không biết xấu hổ.

Mọi người ở trong chuồng ngựa ăn chút gì đó, buổi chiều các nam nhân lại chơi đua ngựa.

***

(*) Ăn đậu hũ: Ý nói sàm sỡ.