Mấy cung nữ nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài đại điện, vội quay đầu nhìn, nhìn thấy Vân Thiên Vũ một thân áo lam, đi tới nhẹ nhàng như một nàng tiên.
Mấy người đều ngẩn người ra, nhìn mặt nhau sau đó cẩn thận quỳ xuống: “Tham kiến Linh Nghi quận chúa.”
“Thái hoàng thái hậu đâu rồi, ta muốn gặp bà ta.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng hỏi.
Mấy cung nữ nhìn đi nhìn lại, cuối cùng có một người nhỏ giọng trả lời: “Thái hoàng thái hậu trong người không khỏe, đang nghỉ ngơi ở tẩm cung.”
Không biết Linh Nghi quận chúa đến đây làm gì, hiện tại người thái hoàng thái hậu hận nhất chính là nàng.
Nàng lại còn dám đến gặp thái hoàng thái hậu.
Vân Thiên Vũ đối với cung điện của thái hoàng thái hậu vô cùng quen thuộc, vừa nghe được thái hậu ở tẩm cung nghỉ ngơi, nàng lại đi về phía tẩm cung.
Vừa mới đến bên ngoài tẩm cung vẫn còn chưa đi vào đã nghe được trong tấm cung truyền đến tiếng ho khan.
Lại nghe thấy tiếng khuyên nhủ: “Thái hoàng thái hậu người hãy uống thuốc đi, nếu người không uống thuốc làm sao mà khỏi bệnh được.”
Đáng tiếc thái hoàng thái hậu vẫn không để ý, vẫn mệt mỏi nằm trên giường ho khan không ngừng.
Bà ta bây giờ chỉ kéo dài chút hơi tàn thôi.
Nghĩ đến nhi tử đã chết của mình, lòng bà ta đau như cắt, bà ta hận, hận không thể giết chết Vân Thiên Vũ để giải hận.
Nếu như nàng trị thương cho nhi tử của bà ta, nhất định nó sẽ không chết.
Hơn nữa bây giờ bà ta hoài nghi, sở dĩ nhi tử của bà bị như vậy, nhất định là do Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ liên thủ tính kế nên mới phải chết.
Trong lòng thái hoàng thái hậu tràn đầy hận ý, tuy nhiên lại không thể làm gì.
Tuy nói trong tay bà ta có mấy người, nhưng những người đó thì có thể làm gì chứ.
Muốn giết Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ là chuyện không thể.
Trong tẩm cung thái hoàng thái hậu đang xót xa nghĩ.
Bên ngoài tẩm cung, Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm đi vào, cô cô đang hầu hạ thái hoàng thái hậu nhìn thấy nàng, không nhừng nhíu mày nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi mở miệng:
“Linh Nghi quận chúa, sao nàng ta lại tới đây?”
Bây giờ thái hoàng thái hậu đang hận nàng, nàng tới đây làm gì.
Cô cô vừa dứt lời, thái hoàng thái hậu đang nằm trên giường không ngừng ho khan cả người vô lực, đột nhiên bị kích động, nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Vân Thiên Vũ một thân áo lam, ngũ quan mỹ lệ đang đi từ ngoài vào tẩm cung.
Thái hoàng thái hậu vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, hai mắt đỏ lên, hét lên như một kẻ điên…
“Vân Thiên Vũ, ngươi là kẻ giết người, ngươi giết nhi tử của ta, hại chết nhi tử của ta, có phải là ngươi ra tay với nó nên nó mới chết.”
“Ta liều mạng với ngươi, ta sẽ giết ngươi.”
Thái hoàng thái hậu gào lên lao từ trên giường xuống.
Nhưng bởi vì gần đây bà ta quá thương tâm, lại không ăn uống gì nên cơ thể vô cùng suy yếu, căn bản không có sức lao từ trên giường xuống.
Bà ta vừa cử động, đã ngã từ trên giường xuống.
Cô cô hầu hạ bà ta nhanh chóng tiến lên đỡ lấy: “Thái hoàng thái hậu, người bình tĩnh một chút.”
Thái hoàng thái hậu căn bản không để ý đến cô cô hầu hạ mình, vẫn cứ tức giận trừng mắt hét lên với Vân Thiên Vũ: “
“Ngươi là kẻ giết người, ngươi hại chết nhi tử của ta, ta muốn hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, hoàng nhi của ta bị các ngươi hại chết, để các ngươi mang tiếng xấu muôn đời.”
Thái hoàng thái hậu nói xong liền bảo cô cô quản sự: “Đi, đi gọi hoàng thượng đến đây, ta muốn y hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chính là tội nhân của Đông Ly, bọn chúng mưu sát hoàng đế”
Cô cô quản sự không dám động đậy.