Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 914: Báu vật hiếm thấy




Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên tối sầm, trong lòng vô cùng oán hận Tiêu Thiên Dịch, một tháng cũng không xong chuyện cưới hỏi.

Còn nữa, hiện tại hắn vô cùng nghi ngờ người này cố ý, không phải y vẫn còn mong nhớ Vũ Nhi chứ?

Nếu như vậy, hắn không ngại đập nát đầu y. 

Hiện tại Vũ Nhi là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ, sắc mặt khó coi, mở miệng nói: “Vũ Nhi, nàng nói tên Tiêu Thiên Dịch kia có phải cố ý không, cố ý hạ chỉ như vậy khiến ta và nàng không thể đại hôn.”

“Chẳng lẽ hắn còn muốn giở trò gì, muốn đoạt lấy nàng từ ta, nếu hắn dám làm như vậy, xem ta đập nát đầu hắn như thế nào.” 

Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên vô cùng lạnh lẽo.

Trước đây hắn nể mặt hoàng đế, là vì lo lắng cho thái hậu, nhưng đối với tân đế Tiêu Thiên Dịch, hắn không hề nể nang gì.

Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong, biết Hắc Diệu không nói với Tiêu Cửu Uyên những lời Tiêu Thiên Dịch nói với nàng. 

Nếu không Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ xử lý Tiêu Thiên Dịch.

Hiện tại, tiên đế mới mất, cho nên vẫn không nên cho hắn biết chuyện này thì tốt hơn.

Vân Thiên Vũ liếc Tiêu Cửu Uyên một cái: “Người ta đang là hoàng đế, muốn nữ nhân như thế nào mà không có, chàng nghĩ ta là vàng ai ai cũng mơ tưởng sao?” 

Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ bế nàng lên, bá đạo nói.

“Vũ Nhi không phải vàng, là báu vật hiếm có, ta sẽ coi chừng chặt chẽ.”

Vân Thiên Vũ bị hắn chọc cười. 

Nàng cười, Tiêu Cửu Uyên được voi đòi tiên, cúi người hôn môi nàng, sau đó hôn đến lúc nàng loạn ý tình mê, thừa cơ cầu xin.

“Vũ Nhi, đêm nay ta ở lại cùng nàng được không?”

Vân Thiên Vũ muốn đồng ý, nhưng lại giật mình phản ứng. 

Người này quá âm hiểm rồi, lại hôn nàng đến ý loạn tình mê thừa thời cơ cầu xin.

Nàng tuyệt đối không thể quen tật xấu này của hắn, cho nên Vân Thiên Vũ đẩy Tiêu Cửu Uyên ra, ngoài cười nhưng trong không cười chỉ vào cửa nói.

“Lập tức về ngủ cho ta, ta không cho phép gì hết, nếu lại nghĩ lung tung, ta không ngại cho chàng hôn mê, sau đó đóng gói đuổi về Ly vương phủ.” 

Tiêu Cửu Uyên tối mặt, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vũ Nhi, lòng dạ nàng thật ác độc.”

Nhưng lần này lại ngoan ngoãn nghe lời đi ra.

Đợi sau khi Tiêu Cửu Uyên rời đi, Vân Thiên Vũ lập tức gọi Hắc Diệu vào. 

“Nhớ kỹ, lúc trước ở đài ngắm sao trong cung, những lời tân đế từng nói, tuyệt đối đừng nói cho vương gia nhà các ngươi, hiện tại tiên đế mới qua đời, không nên gây chuyện nữa, cho nên không cần nói cho chàng biết gì hết, chờ sau khi chúng ta đại hôn rời kinh, ta sẽ nói cho chàng biết.”

Hắc Diệu suy nghĩ rồi đồng ý, tiên đế vừa mới chết, quả thật không gây thêm chuyện gì nữa.

Nếu lúc này cho vương gia biết tân đế mong nhớ Linh Nghi quận chúa, hắn nhất định sẽ đánh giết vào tận trong cung, nói không chừng còn có thể giết tân đế. 

Hắc Diệu nghĩ, trầm ổn gật đầu: “Được, ta nhớ rồi.”

Y nói xong đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa,Vân Thiên Vũ lại gọi y, dặn dò một câu.

“Hắc Diệu, ngươi phái hai người theo dõi vương gia, nếu chàng đến chỗ nào, lập tức bẩm báo ta, chúng ta phải chú ý chàng bất cứ lúc nào.” 

“Được.”

Hắc Diệu biết Linh Nghi quận chúa làm như vậy là vì bảo vệ vương gia nhà mình, lập tức đồng ý, vừa đi ra ngoài liền phái hai thủ hạ theo dõi chủ tử từ xa, để tránh phiền phức.