Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt cười: "Thật xin lỗi, ta không với nổi huynh trưởng thái thượng hoàng cao như thế."
"Xin thái hoàng thái hậu trở về đi, ta lặp lại lần nữa, Vũ nhi sinh bệnh, không thể nào tiến cung."
Khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, thái độ kiên quyết, cho thấy sẽ không để cho Vân Thiên Vũ tiến cung.
Thái hoàng thái hậu nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi quỳ xuống cầu khẩn.
"Cửu Uyên, xem như mẫu hậu cầu xin con, để cho Linh Nghi quận chúa tiến cung một chuyến đi, hoàng huynh của con thật sự rất thống khổ, giúp nó một lần đi, lần này ta cam đoan, về sau nó sẽ không bao giờ gây phiền phức cho con và Linh Nghi quận chúa nữa, sẽ không bao giờ nữa."
Thái hoàng thái hậu khóc lớn lên.
Vừa nghĩ tới những đau đớn giờ phút này nhi tử phải chịu, bà ta đau đến không muốn sống, hận không thể gánh chịu thay.
Đáng tiếc lần này, cho dù thái hoàng thái hậu có quỳ xuống cầu xin, Tiêu Cửu Uyên cũng không thay đổi.
Bởi vì hắn nghĩ đến đây là Vũ nhi động thủ, nếu là Vũ nhi động thủ, nàng sẽ không xuất thủ cứu hoàng đế.
Mà hắn cũng không thể phụ tấm lòng của Vũ nhi.
Tiêu Cửu Uyên trầm giọng mở miệng: "Thái hoàng thái hậu trở về đi, Vũ nhi tuyệt đối sẽ không tiến cung."
Hắn nói xong quay người đi vào trong Tây Phượng viện, không có ý định để ý tới thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu đằng sau thấy Tiêu Cửu Uyên đi vào Tây Phượng viện, không có ý định để ý tới bà ta.
Thái hoàng thái hậu nóng vội đứng lên, bà ta đột ngột nghiêm nghị kêu lên: "Tiêu Cửu Uyên ngươi đứng lại, có phải ngươi muốn bức tử ta mới cam tâm hay không, nếu ngươi không cho Linh Nghi quận chúa tiến cung, ta sẽ chết trước mặt ngươi."
Thái hoàng thái hậu hung ác thề.
Tiêu Cửu Uyên xoay người lại lạnh lùng nhìn thái hoàng thái hậu.
Lần nào cũng dùng chiêu này, bà ta cho rằng mọi chuyện vẫn như lúc trước sao? Lúc trước hắn thương bà ta, cho nên vừa nghe bà ta nói như vậy, sẽ tự động nhượng bộ, nhưng bây giờ bà ta đã muốn giết hắn, trái tim hắn lạnh tới cực điểm, bà ta lại uy hiếp hắn, còn hữu dụng sao?
"Xin cứ tự nhiên."
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói rồi quay người đi, không thèm quan tâm đến thái hoàng thái hậu sau lưng.
Thái hoàng thái hậu sững sờ, khóc lớn lên.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người vội vã chạy tới, chính là Hướng quản gia và một tên thái giám trong cung, thái giám chạy tới nhanh chóng mở miệng.
"Thái hoàng thái hậu, thái thượng hoàng đã băng hà."
Một tiếng băng hà, trực tiếp khiến cho thái hoàng thái hậu mắt trắng dã, thân thể mềm nhũn té xuống đất.
Tiêu Cửu Uyên đi đến trước cửa Tây Phượng viện hạ lệnh: "Đưa thái hoàng thái hậu về cung đi."
"Vâng, Ly vương gia."
Thái giám vội vàng đỡ thái hoàng thái hậu rời đi, Tiêu Cửu Uyên ánh mắt u ám nhìn đám người đang đi xa dần, chậm rãi quay người quay về Tây Phượng viện.
Trong lòng hắn hoàn toàn buông lỏng một hơi, cuối cùng giải quyết được một phiền phức lớn.
Bởi vì thái thượng hoàng băng hà, hoàng đế ban phát chiếu thư công bố thiên hạ, cho nên đại điển đăng cơ cũng giản lược.
Tân đế đăng cơ, chiếu cáo thiên hạ, thái thượng hoàng băng hà, cả nước đau buồn, một tháng không cho phép cưới gả.
Ý chỉ vừa hạ xuống, toàn bộ kinh thành đều cực kỳ bi ai, nhưng có những người còn khó chịu hơn.
Sắc mặt người của hai đại vương vô cùng khó coi.
Vốn dĩ mấy ngày nữa chính là ngày đại hôn của hai đại vương phủ, không nghĩ tới bây giờ lại không cho phép cưới gả một tháng, vậy chẳng phải bọn họ phải đợi đến hơn một tháng sau mới có thể cử hành hôn lễ sao.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm khó coi vô cùng.
Ngược lại Vân Thiên Vũ lại lạnh nhạt, thong dong nói: "Tân đế băng hà, cả nước để tang một tháng là thường tình, không phải chỉ là một tháng thôi sao? Một tháng sau chúng ta lại cử hành đại hôn là được."
"Vốn ngại thời gian vội vàng, hiện tại vừa vặn từ từ chuẩn bị, một tháng sau lại làm một hôn lễ lớn."