Trong xe ngựa, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên u ám không nói nên lời, chậm rãi nhếch môi cười.
“Nàng không thể tưởng tượng nổi đến tột cùng Hoài Vương điện hạ đã dụ dỗ bao nhiêu nữ nhân đâu, nếu lấy danh sách này đem trình báo thì chỉ sợ có hơn một nửa quan viên trong triều hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.”
Tiêu Cửu Uyên nói rồi lấy ra một bảng danh sách đưa cho Vân Thiên Vũ xem.
Vân Thiên Vũ nhìn một chút, quả nhiên không ít, chừng hai ba mươi cái tên.
Không ngờ tới nam nhân này diện mạo rất đàng hoàng, thế nhưng lại có thể dụ dỗ nhiều nữ nhân như vậy.
Nếu để lộ bảng danh sách này ra ngoài, e là rất nhiều người trong triều sẽ trực tiếp xé xác gã.
Nếu Hoài vương xảy ra chuyện, Tưởng Hoàng hậu trong cung chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Nàng muốn xem, Hoàng hậu có thể nhìn mặt Thái tử giống như như mặt Hoài vương không.
Hơn nữa dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì yến hội đêm nay nhất định phải phát sinh sự tình bất lợi cho Hoài Vương.
Vân Thiên Vũ âm thầm mỉm cười, Tiêu Cửu Uyên duỗi tay bá đạo ôm nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu hôn nàng một cái.
“Hai ngày không gặp, Vũ Nhi có nhớ ta không?”
“Không nhớ.”
Vân Thiên Vũ chém đinh chặt sắt nói.
Hai ngày qua nàng gấp việc luyện đan, làm gì có thời gian nhớ hắn chưa.
Huống chi mới xa nhau có hai ngày, hai ngày liền nhớ thì có quá có khoa trương hay không.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên lấy tay ôm ngực, bày ra vẻ mặt lòng ta tan nát rồi.
Hắn vừa giả vờ tan nát cõi lòng vừa bất mãn nói: “Vũ Nhi, nàng thật không có lương tâm, ta nhớ nàng như vậy, nhưng lại vừa phải lo chuyện đại hôn, vừa phải lo tra xét chuyện của Hoài Vương, buổi tối nhớ nàng khôn xiết, thế mà nàng lại không nhớ ta, này có nên phạt hay không đây.”
Vân Thiên Vũ vẻ mặt bất mãn: “Như vậy cũng muốn phạt?”
“Đương nhiên là muốn phạt, nào, phạt nàng hôn ta một cái.”
Tiêu Cửu Uyên chìa mặt qua, Vân Thiên Vũ đành phối hợp hôn một cái.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa hài lòng, hắn bá đạo hôn nàng thêm một cái mới vừa lòng.
Hắn ôm Vân Thiên Vũ dịu dàng nói: “Vũ Nhi, sớm thôi, sớm thôi ta sẽ có thể cưới nàng về Ly thân vương phủ của ta, như vậy về sau chúng ta sẽ không bao giờ tách rời, ngẫm lại cảm thấy cuộc sống này thực viên mãn.”
Vân Thiên Vũ bị nhiễm hắn rồi, chỉ im lặng ngồi trong vòng tay Tiêu Cửu Uyên.
Xe ngựa trực tiếp tiến cung.
Đêm nay cung yến được tổ chức trong cung của Thục phi.
Bài trí trong ngoài cung đều được đổi mới hoàn toàn, trong điện, rất nhiều người đến sớm, tiếng nói cười vui vô cùng náo nhiệt.
Trong đó, náo nhiệt nhất phải kể tới Tô Quốc công phủ Tô Phi Yên, Tô Phi Yên sắp trở thành Hoài Vương phi cho nên có rất nhiều người đến lấy lòng nàng ta.
Ai cũng đều nịnh nọt, tung hê nàng ta, không tiếc lời khen ngợi.
Lúc Vân Thiên Vũ bước vào, mọi người đều trò chuyện đến thật náo nhiệt.
Vân Thiên Vũ chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó liền cười lạnh nhìn đi chỗ khác.
Bây giờ càng cười vui vẻ, lát nữa sẽ khóc lóc càng thương tâm.
Đối với chuyện ngày đó Tô Phi Yên tính kế nàng, Vân Thiên Vũ vẫn nhớ rất kỹ, không phải nàng có thù không báo, chẳng qua là chưa tới thời điểm thích hợp.
Nếu nàng đã chờ tới thời điểm rồi thì nàng ta chỉ có thể khóc mà thôi.
Khi Vân Thiên Vũ đi thẳng đến đại điện rồi thì Yến Bắc hầu phủ Yến Thanh Phong lạnh lùng đi tới, nói chuyện cùng nàng.
“Linh Nghi quận chúa cũng đến sao.”
“Ừ.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, nàng đối với Yến Thanh Phong không có phản cảm, tuy nói nàng ta thích Tiêu Cửu Uyên, nhưng vẫn luôn biết thân biết phận, chưa bao giờ có hành động không tốt.
Nàng cũng không muốn cho người này có ý niệm.
Đối với Yến Thanh Phong, Vân Thiên Vũ luôn thực thản nhiên, nàng tin Yến Thanh Phong sẽ từ từ buông bỏ được Tiêu Cửu Uyên.
“Ngươi tránh xa Tô Phi Yên một chút, đừng lại gần nàng ta.”