Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 866: Trời cũng giúp ta




Vân Lôi nghĩ đến lão đại phu lúc nãy, không nhịn được hỏi Thục phi: “Có cần ta sai người âm thầm giết lão đại phu kia không?”

Thục phi ngẩng đầu liếc nhìn Vân Lôi, sau đó lắc đầu: “Không cần, để cho y đi.”

Coi như tích đức cho nhi tử đã chết của bà ta, để gã sớm được đầu thai chuyển thế. 

Vân Lôi không hề lên tiếng, xe ngựa đến gần Hoài vương phủ thì dừng lại.

Thục phi lặng lẽ đưa Hoài vương đang hôn mê vào phòng của gã.

Sau khi đưa Hoài vương trở về phủ, Thục phi và Vân Lôi chia tay nhau, hai người một người hồi cung, một người trở về phủ Vĩnh Ninh hầu. 

Nhưng Thục phi thật sự không hồi cung, bà ta chỉ lừa Vân Lôi mà thôi, bà ta đi đến phủ An thân vương.

Lúc này Vân Thiên Vũ đang nói chuyện với Tiêu Cửu Uyên ở trong phòng tại phủ An thân vương: “Huynh nói Thục phi nương nương có cho rằng Hoài vương không phải là nhi tử của bà ta không?”

Tiêu Cửu Uyên bình tĩnh gật đầu: “Có.” 

Nếu bà ta không hoài nghi Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu không phải là nhi tử của bà ta thì bà ta đã không yêu cầu lấy máu nghiệm thân.

Nếu đã lấy máu nghiệm thân chứng tỏ bà ta vô cùng hoài nghi Hoài vương không phải nhi tử của bà ta, bây giờ đã nghiệm rồi, bà ta chắc chắn cho rằng Hoài vương không phải nhi tử của bà ta.

“Sau này, Tưởng gia và Hoài vương sẽ gặp xui xẻo. Thục phi có thể ở trong cung bao nhiêu năm cũng không phải chỉ là hư danh, hơn nữa bà ta đã nuôi dưỡng Hoài vương từ nhỏ đến lớn nên sẽ biết rất nhiều chuyện của gã mà người khác không biết, chỉ cần Thục phi ra tay, Hoài vương nhất định sẽ chết rất khó coi, đến lúc đó chỉ sợ Tưởng hoàng hậu sẽ vô cùng đau lòng.” Vân Thiên Vũ nói đến đây, không nhịn được mà nở nụ cười. 

Tưởng hoàng hậu, lần này đến lượt ngươi khóc rồi.

Vân Thiên Vũ vui vẻ nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, giục hắn nhanh trở về nghỉ ngơi: “Đêm đã khuya rồi huynh mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Cửu Uyên nghĩ một lát, cũng không đòi ở lại. 

Chủ yếu là hắn sợ nếu mình ở lại sẽ không kiềm chế được bản thân, cho nên vẫn nên trở về vương phủ thôi.

Còn việc cùng với Vũ nhi thì phải chờ sau đại hôn của bọn họ.

Tiêu Cửu Uyên đứng dậy đang định rời đi, ngoài cửa, Diệp Gia nhanh chóng đi vào: “Vũ Mao, quản gia cho người tới nói rằng có người muốn gặp muội, hình như là Thục phi nương nương ở trong cung.” 

Vân Thiên Vũ hơi ngẩn người, Thục phi muốn gặp nàng.

Muộn như thế này rồi bà ta muốn gặp nàng làm gì?

Nhưng người này không thể không gặp. 

“Lặng lẽ mời Thục phi nương nương vào.”

“Được.” Diệp Gia lập tức ra ngoài, đích thân đi mời Thục phi nương nương đang ở tiền viện của vương phủ đến.

Tiêu Cửu Uyên đang định rời đi, khi nghe nói Thục phi đêm hôm khuya khoắt đến phủ An thân vương gặp Vũ nhi thì hắn không đi nữa, hắn cùng Vân Thiên Vũ đi đến sảnh chính. 

Thục phi nhanh chóng được Diệp Gia mời đến, bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên đang ngồi ngay ngắn trong sảnh chính.

Trong lòng Thục phi vô cùng kích động, đúng là ông trời cũng giúp ta.

Xem ra ông trời cũng đứng về phía ta, muốn ta báo thù cho nhi tử của mình. 

Trong sảnh chính, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đứng dậy hành lễ với Thục phi: “Thục phi nương nương, không biết người đêm khuya đến đây là có việc gì?”

Thục phi nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, ý bảo bọn họ dứng dậy.

Sau đó, Thục phi bắt đầu khóc lóc. 

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đương nhiên biết tại sao Thục phi lại khóc thương tâm đến như vậy, nhưng hai người đều cho rằng thật đáng đời bà ta, vì lúc trước nữ nhân này một lòng muốn Vân Thiên Vũ chết.

Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

Song Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không thể để Thục phi biết hai người bọn họ đã biết vì sao bà ta lại thương tâm như vậy. 

Cho nên vẻ mặt hai người đầy kinh ngạc nhìn Thục phi: “Thục phi nương nương, người làm sao thế? Sao lại khóc thương tâm như vậy?”

“Nương nương có chuyện gì đau lòng có thể nói với chúng ta.”