Hai luồng linh lực va vào nhau, linh lực của Vân Thiên Vũ bị đối phương xé nát, ầm một tiếng, nàng bị luồng lam linh nồng đậm đó hung hăng đánh bay về phía góc tường, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Vân Thiên Vũ kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Trong lòng vô cùng đau đớn khó chịu, toàn bộ xương cốt mệt mỏi rã rời.
Nàng giãy dụa muốn đứng lên.
Đúng lúc này, lam linh cường giả quay người nhảy lên không trung, đưa tay phóng ra một luồng lam linh nồng đậm bao phủ lên người Vân Thiên Vũ, khiến nàng không thể động đậy.
Gã hung hăng đưa tay đánh một chưởng từ trên cao xuống.
Nếu bị đánh trúng Vân Thiên Vũ chắc chắn sẽ chết.
Điêu Gia, Tiểu Anh và Diệp Gia đều đã bị thương rất nặng.
Nhưng nhìn thấy Vân Thiên Vũ sắp bị lam linh cường giả đánh chết, vẫn cố gắng hét lên: “Đừng mà.”
Đúng lúc này, một tiếng động đột ngột vang lên.
Lam linh đang vây nhốt bọn họ liền bị xé nát.
Sau đó một bàn tay nhanh chóng vung đến.
Trong lòng bàn tay đó là một khối linh lực màu tím đậm.
Khối linh lực màu tím đậm đó nhắm thẳng đến linh lam cường giả.
Mặc dù lam linh cường giả ở trước mặt Vân Thiên Vũ đã là một kẻ có linh lực rất cường đại, nhưng khi ở trước mặt người mới tới cũng không là gì.
Ầm một tiếng, lam linh cường giả bị tử linh cường giả đánh trúng.
Sau đó không đợi gã kịp phản ứng, bàn tay kia lại hung hăng đánh cho gã một chưởng.
Một tiếng nổ vang lên rất to, lam linh cường giả bị đánh nát vụn.
Những kẻ vừa mới đánh nhau với Vân Thiên Vũ vô cùng hoảng sợ, không ngờ nơi này lại có tử linh cường giả, lại còn là tử linh trung cấp.
Thật là lợi hại.
Hay là bọn chúng chạy thôi.
Những kẻ này quay người định chạy trốn, Lâm Tâm Mộc nhìn thấy những kẻ đó đang định chạy trốn liền hét lên với Quân Hạo Thiên: “Quân Hạo Thiên, giết sạch bọn chúng đi, không để lại bất cứ một tên nào.”
Dám cả gan đánh bị thương người của Thiên Mộc sơn trang, rõ ràng là muốn chết.
Quân Hạo Thiên nổi giận, lập tức đưa tay lên phóng linh lực vào bọn chúng.
Những lam linh cường giả kia bây giờ giống như những con gà yếu đuối, từng người bị Quân Hạo Thiên xử lý.
Sau khi Quân Hạo Thiên xử lý xong bọn chúng còn vung tay quét ngang qua.
Trong nháy mắt, cung điện của hoàng hậu bị phá hủy toàn bộ.
Bên trong cung điện vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, có người bị thương, có người bị linh lực ép chết.
Quân Hạo Thiên không thèm quan tâm, quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ đang ở trong lòng Lâm Tâm Mộc.
Lúc này sắc mặt Vân Thiên Vũ rất khó coi, nàng nhìn về phía Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc cười nói: “Sư phụ, sư mẫu, hai người đã đến rồi.”
Nói xong, trước nàng tối sầm lại, sau đó liền ngất xỉu.
Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc nhìn nhau, bế Vân Thiên Vũ rời đi.
Tiêu Lăng Phong ở phía sau cũng vội vàng bảo Hắc Diệu đưa Diệp Gia và cả đám Điêu Gia, Tiểu Anh đi.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi cung điện của hoàng hậu.
Lúc này, ở một góc cung điện của hoàng hậu, có người vội vã bẩm báo cho hoàng hậu, nói rằng đám người Vân Thiên Vũ đã chạy thoát.
Sắc mặt hoàng hậu vô cùng khó coi, hung hăng trừng mắt với người đang đứng trước mắt: “Sao tất cả đều chạy thoát thế.”
“Các ngươi đều là một lũ phế vật, vốn dĩ chuyện này phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, thế mà lại để cho bọn chúng chạy thoát.”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, những lam linh cường giả kia đều đã chết, không còn một mống.”
Lần này khuôn mặt hoàng hậu không chỉ tối sầm lại mà còn vô cùng bất ngờ, cả người ngây ra.
Tưởng gia mất bao nhiêu năm tâm huyết mới bồi dưỡng được một nhóm lam linh cường giả.
Nhưng cuối cùng tất cả đều bị hao tổn, lần trước là hao tổn vì thái tử, lần này là hao tổn vì Hoài vương.
Nếu chuyện này đến tai Tưởng gia, chỉ sợ?