Vân Thiên Vũ được gã quan tâm, lại nghĩ đến tam linh thú trong lời gã nói.
Trong lòng không khỏi tức giận.
Gia Cát Cẩn đáng chết, dám đối xử với chúng như vậy.
Vốn dĩ nàng không nghĩ rằng lại sớm phải đối mặt với gã như vậy, không nghĩ tới gã lại dám ra tay với nàng.
Gã muốn đưa nàng đi Nam Chiêu, thì nàng phải đi sao?
Gã không biết nàng ghét gã đến cỡ nào sao, gã còn muốn đưa nàng đi Nam Chiêu, có bị điên không vậy?
Vân Thiên Vũ nắm chặt tay, Gia Cát Cẩn, nếu như gã còn xuất hiện trước mặt nàng, tuyệt đối nàng sẽ không tha cho gã.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Ta không sao, huynh đừng lo.”
Nàng nói xong quay đầu nhìn những người xung quanh: “Ta không sao rồi, đa tạ mọi người quan tâm.”
Đám người Ảnh Tử và Bạch Diệu nghe nàng nói không sao, cuối cùng cũng bớt lo.
Nhìn thấy vương gia nhà mình ôm chặt Vân Thiên Vũ, đám người Bạch Diệu vội vàng cưỡi ngựa về kinh trước.
Sau đó, Tiêu Cửu Uyên bế Vân Thiên Vũ chậm rãi đi.
Vân Thiên Vũ hai má đỏ bừng: “Tiêu Cửu Uyên, mau thả ta ra, bọn họ sẽ cười ta.”
“Chê cười gì mà chê cười, ai dám chê cười.”
Tiêu Cửu Uyển bá đạo nói, cánh tay lại siết chặt hơn, nghĩ đến lúc trước không nhìn thấy nàng, hắn lo lắng đến phát điên.
“Không thấy nàng đâu bổn vương lo lắng muốn chết, hận không thể giết người thôi.”
Bây giờ nghĩ lại Tiêu Cửu Uyên vẫn rất tức giận.
Vốn dĩ hắn muốn giết chết Gia Cát Cẩn, không nghĩ tới cuối cùng vẫn để Gia Cát Cẩn chạy thoát, đáng hận, cuối cùng ai là người đã cứu Gia Cát Cẩn.
Bên cạnh Gia Cát Cẩn có thủ hạ lợi hại như vậy sao?
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ ngợi Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nói: “Tiêu Cửu Uyên đa tạ huynh đã cứu ta.”
Nàng thật sự không muốn đi Nam Chiêu gì đó, cũng không muốn dây dưa với Gia Cát Cẩn quá nhiều.
Không biết tại sao, bây giờ nàng thực sự rất ghét Gia Cát Cẩn, không muốn ở bên hắn quá nhiều, không muốn dây dưa quá nhiều với hắn.
Tiêu Cửu Uyên nghe được Vân Thiên Vũ nói lời cảm tạ, mất hứng nhướn mày, liếc Vân Thiên Vũ.
“Nàng là thê tử của ta, ta cứu nàng là lẽ đương nhiên, nói cảm tạ gì chứ, lần sau còn nói như vậy, xem ta có đánh mông nàng hay không.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ nhếch lên.
Chỗ nào không đánh lại muốn đánh vào mông, nàng là nữ nhân mà.
Tiêu Cửu Uyên mới không quan tâm nàng có phải nữ nhân hay không, từ trên cao cúi đầu nhìn Vân Thiên Vũ, nghĩ đến những sợ hãi trước kia, cánh tay lại siết chặt hơn, sau đó cúi người mạnh mẽ hôn lên môi Vân Thiên Vũ.
Nụ hôn lần này mang theo hơi thở nóng rực, hai người hôn nhau triền miên.
Cho đến khi cả hai người đều không thở nổi mới buông ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Uyên cuối cùng hạ quyết định, kiên định ôm chặt Vân Thiên Vũ nói:
“Về kinh, sau khi về kinh ta lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, ta phải mau chóng lập nàng làm phi, chờ nàng lấy ta rồi, ta cũng muốn xem còn có ai dám động đến vương phi của bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói.
Vân Thiên Vũ nằm trong lòng hăn, nghĩ đến hoàng đế trong cung, ánh mắt không tự chủ được tối sầm lại.
“Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
“Lần này không phải do hắn đồng ý hay không.”
Dám kết hợp với thái tử Nam Chiêu quốc Gia Cát Cẩn tính kế hắn và Vũ nhi, nếu như không ban hôn thì hắn sẽ không để yên.
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói như vậy không khỏi lo lắng hói: “Huynh muốn làm gì?”
“Nàng không cần quan tâm, nàng chỉ cần an phận ở vương phủ tiếp chỉ là được.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong lại cúi đầu hôn môi Vân Thiên Vũ một chút, sau đó ôm nàng thúc ngựa đi thẳng về kinh.
Hai người về đến kinh thành thì trời đã tối rồi.
Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ về An thân vương phủ.