Chỉ sợ những chiếc thuyền này đều đã bị Gia Cát Cẩn thu mua.
Gã để những chiếc thuyền này cùng lúc đi qua đây chính là để làm nhiễu loạn hắn, một trong những chiếc thuyền này nhất định có Vũ nhi.
Nghĩ như vậy khiến cả người Tiêu Cửu Uyên chấn động, hắn dẫn thuộc hạ lục soát từng chiếc thuyền.
Một chiếc cũng không bỏ qua.
Trong số những chiếc thuyền đó có một chiếc thuyền thu hút sự chú ý của Tiêu Cửu Uyên.
Đây là một chiếc thuyền chở thi thể người chết.
Đầu chiếc thuyền buộc một vòng hoa trắng, trên thuyền có một chiếc quan tài gỗ màu đen, bên ngoài quan tài quấn rất nhiều dây thừng, có cả người mặc đồ tang, khuôn mặt người nào cũng buồn bã, khóc lóc ầm ĩ.
Tiêu Cửu Uyên không để ý đến những người này, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài gỗ màu đen, hắn nghi ngờ người nằm trong quan tài chính là Vũ nhi.
“Người đâu, mở nắp quan tài ra.”
Tiêu Cửu Uyên vừa hạ lệnh, Hắc Diệu liền mang theo vài người nhảy lên thuyền định mở nắp quan tài.
Người nhà của người chết sao có thể đồng ý cho người ta mở nắp quan tài.
Họ khóc lóc cầu khẩn: “Quan gia, ngài không thể làm như vậy, phụ thân của ta đã chết rồi, nếu ngài làm như vậy chính là quấy nhiễu linh hồn đang yên nghỉ của ông ấy, cầu xin ngài đừng mở nắp quan tài, cầu xin ngài.”
Quanh người Tiêu Cửu Uyên tràn đầy sát khí, đối mắt u ám, trầm giọng quát: “Câm mồm, nếu còn dám khóc lóc van xin, lập tức bắt vào nhà lao.”
Người lớn, trẻ con ở đằng sau không dám khóc nữa.
Hắc Diệu đưa tay đánh một chưởng vào nắp quan tài liền mở được nắp quan tài ra.
Trong quan tài đúng là một người đã chết, căn bản không phải là Vân Thiên Vũ.
Nhìn thấy như vậy, không chỉ Hắc Diệu mà Tiêu Cửu Uyên đều trầm xuống.
Chẳng lẽ Vũ nhi căn bản không ở trong chiếc quan tài gỗ màu đen này.
Nhưng trái tim Tiêu Cửu Uyên dường như có cảm giác.
Vũ nhi đang ở trên chiếc thuyền này.
Nếu nàng không ở trong chiếc quan tài gỗ màu đen thì bây giờ nàng đang ở đâu?
Tiêu Cửu Uyên nhìn chằm chằm vào người nằm trong quan tài, đột nhiên phát hiện vị trí người chết nằm hơi kỳ lạ, hình như hơi cao, chiếc quan tài gỗ màu đen này rất cao, theo lý mà nói thì người chết phải nằm xuống tận đáy quan tài mới đúng, sao lại nằm ở giữa, chẳng lẽ dưới chiếc quan tài gỗ màu đen này có giấu người.”
Tiêu Cửu Uyên không nói gì mà chỉ nhìn, khi hắn nghĩ đến việc Vũ nhi có khả năng bị giấu ở phía dưới người chết thì lập tức muốn giết người.
Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ, gân xanh trên bàn tay đều nổi lên.
Gia Cát Cẩn, bổn vương sẽ giết chết ngươi, chỉ cần tìm được Vũ nhi, bổn vương sẽ làm tất cả mọi thứ để giết ngươi.
Tiêu Cửu Uyên ra lệnh cho Hắc Diệu: “Lục soát phía dưới người chết.”
Hắn vừa dứt lời, thì con cháu người chết vừa bị hắn dọa cho sợ hãi lại khóc ầm lên.
Tiêu Cửu Uyên phẫn nộ quát: “Câm mồm, nếu ai còn dám kêu khóc, xem bổn vương xử lý thế nào.”
Hắn nói xong liền đưa tay phóng một luồng linh lực về mặt nước trên sông.
Mặt nước trên sông dường như bị xé toạc ra, vô số giọt nước bắn lên.
Mọi người trên thuyền vô cùng sợ hãi, không ai còn dám ngăn cản hắn.
Hắc Diệu tiến lên nhấc người chết lên, sau đó hạ lệnh cho thuộc hạ lục soát đáy quan tài nhưng soát đi soát lại cũng không thấy người đâu.
Phía dưới chất đầy những thứ như nhà giấy tiền giấy người giấy, còn có cả một bộ quần áo mà người chết mặc lúc còn sống.
Ngoài những thứ này ra thì không còn thứ gì khác.
Mặt Hắc Diệu tối sầm, nhanh chóng tiến lên bẩm báo Tiêu Cửu Uyên: “Vương gia, không có.”
Lần này, mặt Tiêu Cửu Uyên cũng tối sầm lại, toàn thân như có cuồng phong bạo vũ bao quanh, người đâu, người đâu rồi.
Rõ ràng hắn có cảm giác Vũ nhi đang ở trên chiếc thuyền này.
Sao lại không thấy nàng đâu?
Tiêu Cửu Uyên sa sầm nét mặt, lập tức hạ lệnh: “Lục soát, không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên chiếc thuyền này.”