Đêm khuya.
Vân Thiên Vũ không muốn suy nghĩ tiếp nữa, xoay người dẫn người đi ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Đêm nay Tiêu Cửu Uyên tiến cung tìm thái hậu cùng hoàng đế, quả nhiên như Vân Thiên Vũ dự đoán.
Hoàng đế không đồng ý chỉ hôn cho bọn họ.
Tiêu Cửu Uyên thì ngược lại, không muốn phá hỏng liên hôn của Nam Chiêu cùng Đông Ly.
Ý hoàng đế rất rõ ràng, muốn Vân Thiên Vũ đi Nam Chiêu liên hôn.
Tiêu Cửu Uyên trong cung vô cùng tức giận, còn đập phá đồ đạc.
Nếu không phải thái hậu ngăn cản, hắn đã bị hoàng thượng hạ lệnh bắt rồi.
Nhưng việc này, Vân Thiên Vũ tuyệt nhiên không biết.
Nàng ở An thân vương phủ ngủ một giấc thật ngon, đến khi trời sáng rõ nàng mới tỉnh giấc, người trong cung đã tới.
“Đêm qua thái hậu nương nương mắc bệnh, ngự y vô dụng, cho nên mạng mới đến tuyên Linh Nghi quận chúa tiến cung một chuyến.”
Vân Thiên Vũ lập tức đồng ý.
Vì tương lai thái hậu nương nương cũng là bà của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với bà tương lai.
Cho nên Vân Thiên Vũ lập tức đưa theo Diệp Gia tiến cung.
Trong cung thái hậu.
Một đám người hỗn loạn, hoàng đế trên đại điện đang tức giận với ngự y, mắng to: “Đồ hồ đồ các ngươi, xem bệnh cũng xong, trẫm nuôi các ngươi làm gì?”
“Người đâu, đem những tên này ra ngoài cho ta, mỗi người đánh hai mươi roi.”
Lúc Vân Thiên Vũ tiến vào điện, nhìn thấy mấy ngự y bị thị vệ kéo ra ngoài đánh bằng roi.
Vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch, có người nhát gan mắt trắng dã, ngất đi.
Vân Thiên Vũ lại rất đồng cảm với bọn họ, sau đó đưa Diệp Gia vào, hành lễ với hoàng đế: “Tham kiến hoàng thượng.”
“Mau đứng lên, đi kiểm tra cho thái hậu nương nương một chút, xem thái hậu bị làm sao?”
Hoàng đế vẻ mặt sốt ruột xua tay, dường như không cần so đo lễ tiết, chỉ lo lắng bệnh của thái hậu.
Vân Thiên Vũ lên tiếng, không nói thêm gì nữa, đưa Diệp Gia đi thẳng vào tẩm cung của thái hậu.
Trong tẩm cung của thái hậu, có mấy cung nữ đang quỳ gối trước giường, trên mặt đất bừa bãi, rất rõ ràng lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Vân Thiên Vũ suy đoán nhanh một chút, nhất định là lúc trước ngự y không khám ra bệnh của thái hậu, cho nên hoàng đế nổi giận.
Vì Vân Thiên Vũ lo lắng cho thái hậu, cũng không để ý tới những cái khác, lập tức đi về phía giường lớn.
Trên giường, lụa mỏng rủ xuống, thái hậu nương nương vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích.
Vân Thiên Vũ cảm nhận một chút, thấy hơi thở của thái hậu hơi yếu, dường như thật sự không ổn lắm.
Nang mau chóng bước đến ngồi trên giường, đưa tay ra khẽ nâng màn lụa, bắt mạch cho thái hậu nương nương.
Ai ngờ từ trong đó, một bàn tay đưa ra ngoài, nhẹ nhàng đỡ Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cả kinh, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng nàng lại phát hiện trên đầu mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mềm cả người, căn bản không nhúc nhích được.
Nàng không khỏi hoảng hốt, đây là chuyện gì?
Lập tức tập trung suy nghĩ, ngửi thấy mùi hương trong không khí, lập tức phát hiện trong tẩm cung bị người ta bỏ thuốc.
Ha ha. Vậy mà nàng lại bị người khác bỏ thuốc.
Vân Thiên Vũ giãy giụa kêu lên: “Ngươi là ai?”
Người kia nhấc mình dậy, vén màn lụa lên, lộ ra khuôn mặt phía sau màn lụa.
Dung mạo thanh cao, vẻ mặt thản nhiên…
Nhưng lúc này trong đôi mắt của nam nhân tràn đầy nhu tình như nước, hắn nhìn Vân Thiên Vũ ấm giọng nói.
“Vũ Nhi, ta đưa ngươi về Nam Chiêu.”
Mắt Vân Thiên Vũ tối lại, dùng sức cắn răng nhìn chằm chằm Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn, thở hổn hển nói: “Hóa ra, hóa ra tất cả những điều này đều là bẫy của ngươi.”