Gia Cát Cẩn suy nghĩ, nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, từ từ nói: “Ly thân vương gia, bổn cung không hỏi ngươi, bổn cung đang hỏi hoàng thượng của Đông Ly, hình như ngươi không phải là hoàng thượng của Đông Ly.”
Gia Cát Cẩn dứt lời, cũng không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên, không hề để mắt tới Tiêu Cửu Uyên.
Gã quay đầu nhìn về phía hoàng đế Đông Ly quốc, từ từ nói: “Không biết hoàng đế Đông Ly quốc có đồng ý với đề nghị này của bổn cung không.”
“Nếu bổn cung cưới Linh Nghi quận chúa làm thái tử phi, bổn cung cam đoan, chỉ cần bổn cung còn, Nam Chiêu và Đông Ly sẽ đời đời hữu hảo, không bao giờ gây chiến tranh.”
Lời cam đoan như vậy khiến hoàng đế có hơi động lòng, nhưng nhìn về phía Vân Thiên Vũ, lão ta lại hơn chần chừ.
Vân Thiên Vũ là người có tài năng, lại là nữ nhi của trưởng công chúa Nam Chiêu, nếu nàng đồng ý về Nam Chiêu với gã.
Vậy Nam Chiêu há chẳng phải là hổ mọc thêm cánh? Lão làm như vậy có đáng không?
Gia Cát Cẩn có thể tin tưởng được không?
Hoàng đế đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh đã trầm giọng mở miệng một cách bá đạo: “Bổn vương không đồng ý để Linh Nghi quận chúa liên hôn với Nam Chiêu.”
Hắn vừa nói xong, quay đầu nhìn hoàng đế ở trên đại điện, nhanh chóng nói tiếp: “Thần đệ xin hoàng huynh hạ chỉ ban hôn quận chúa làm phi của thần đệ.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, trong đại điện lại ầm ỹ.
Mọi người đều châu đầu vào bàn luận, nói rất nhiều chuyện.
Tóm lại kịch hôm nay rất hay. Hai nam nhân tranh giành một nữ nhân, hơn nữa người tám lạng kẻ nửa cân.
Một người là thái tử Nam Chiêu, một người là Ly thân vương gia của Đông Ly, không biết Linh Nghi quận chúa muốn lấy ai.
Mọi người đều nhìn về phía Vân Thiên Vũ, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Gia Cát Cẩn, sau đó nhìn hoàng đế đang ở trên đại điện, nói ra tâm tư của mình chắc như đinh đóng cột: “Hồi hoàng thượng, thần nữ sẽ không tới Nam Chiêu.”
Nàng đã dứt khoát từ chối Gia Cát Cẩn.
Trong lòng Gia Cát Cẩn vô cùng khó chịu.
Nhưng mà chỉ là khó chịu chút thôi, bởi gã biết sở dĩ Vũ Nhi không đồng ý vì còn đang giận gã.
Trong đại điện, hoàng đế hết nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, đầu óc quay cuồng, thực sự lão ta không biết nên gả Vân Thiên Vũ cho ai nữa. Dường như ai cũng có phần đúng, mà ai cũng có phần không đúng.
Đầu óc hoàng đế xoay mòng mòng, cuối cùng cũng đứng lên: “Việc này để bàn sau, trẫm đang váng đầu, cung yến đêm nay dừng lại ở đây.”
Lão nói xong, dặn Hoài Vương Tiêu Thiên Nghiêu: “Đưa thái tử Nam Chiêu về cung.”
“Vâng, phụ hoàng.”
Tiêu Thiên Ngự cung kính trả lời, hoàng đế đưa người đi, thái hoàng thái hậu cũng theo sau.
Đợi khi hoàng đế đã đi khỏi, Tiêu Thiên Nghiêu đến trước mặt Gia Cát Cẩn cung kính nói: “Thái tử điện hạ, xin mời.”
Gia Cát Cẩn hơi gật đầu, cũng chưa rời đi, mà sải bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên bước tới, cản Gia Cát Cẩn, quát lên: “Gia Cát Cẩn, ngươi nghĩ cùng đừng nghĩ tới nữa, Linh Nghi quận chúa sẽ không đến Nam Chiêu để liên hôn đâu.”
“Ngươi nên từ bỏ ý định ấy đi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong quay người lại nắm tay Vân Thiên Vũ đi ra ngoài đại điện.
Vân Thiên Vũ không hề từ chối, đi theo sau Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Dạ Thần ở phía sau cũng nhanh chóng bước tới, đến trước mặt Gia Cát Cẩn nói: “Quận chúa Linh là người của phủ An thân vương ta, không có quan hệ gì với Nam Chiêu các người, các người đừng hòng đem cô cô đi.”
Tiêu Dạ Thần nói xong cũng đi nốt, Diệp Gia ở phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Trái tim Diệp Gia vừa chua xót vừa đau đớn, nghĩ tơi việc rất có thể Vũ Mao không phải là biểu muội của nàng, trái tim nàng lại thấy rất khó chịu.
Giống như trên đời này, nàng không còn người thân nào vậy.