Nam Chiêu thái tử sắc mặt lạnh lẽo liếc mắt lườm nàng ta một cái, không có bản lĩnh còn tranh đấu với người khác, rõ ràng là muốn chết.
Nếu không phải nàng ta là nữ nhi của cô cô, gã đã sớm một chưởng đánh chết nàng ta rồi.
Nam Chiêu thái tử suy nghĩ, gã nhìn hoàng đế Đông Ly nói: "Kính xin hoàng đế bệ hạ đừng khiến ta khó xử, lúc này muội ấy là công chúa của Nam Chiêu ta, lại là nữ nhi của cô cô ta, ta tuyệt đối sẽ không để muội ấy rơi vào tay hoàng đế bệ hạ. Nếu hoàng đế bệ hạ nói muội ấy là ngôi sao tai họa thì ta sẽ đưa muội ấy về Nam Chiêu, cách xa Đông Ly là được."
Gia Cát Cẩn là người ở thời hiện đại, cho nên gã căn bản không tin vào người mang vận rủi, trời giáng ngôi sao tai họa gì đó. Huống chi gã biết đây là thủ đoạn của Tần Mộ Thương.
Gia Cát Cẩn dứt lời, sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, lão ta đang muốn phát hỏa thì một người khác lại đứng dậy, lạnh lùng nói: "Gia Cát Cẩn, ngươi rõ ràng là loại người lòng lang dạ sói, vô liêm sỉ, có ý đồ mưu đoạt giang sơn Đông Ly ta."
"Nói cái gì Vân Thiên Tuyết là nữ nhi của cô cô ngươi, ngươi đừng kể chuyện cười nữa, Đông Ly ai không biết, ai không hiểu Vân Thiên Tuyết là nữ nhi của Vĩnh Ninh Hầu Vân Lôi, mẫu thân của nàng ta là Liễu thị, nàng ta làm sao có thể trở thành nữ nhi của cô cô ngươi chứ. Ngươi có chứng cứ gì chứng minh nàng ta là nữ nhi của cô cô ngươi."
Tiêu Cửu Uyên cả người tỏa ra khí lạnh, đôi mắt u ám nhìn Gia Cát Cẩn.
Hắn vô cùng ghét Gia Cát Cẩn.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Gia Cát Cẩn là người đến từ thời đại nào đó giống Vũ nhi, hơn nữa tên này rõ ràng là có ý nghĩ xấu với Vũ nhi.
Hắn vô cùng tức giận.
Tiêu Cửu Uyên nói xong, tất cả mọi người ở đây đều gật đầu.
Hoàng đế trầm giọng nói: "Vĩnh Ninh Hầu Vân Lôi đâu rồi?"
Vân Lôi nhanh chóng bước ra khỏi hàng, sợ hãi nói: "Có thần."
Trong lòng Vân Lôi cảm thấy vô cùng tức giận với Vân Thiên Tuyết, nữ nhân này sao không chết đi, còn gây ra nhiều phiền phức cho ông ta như vậy.
Hoàng đế vốn rất ghét ông ta rồi, hiện tại nữ nhân này lại xuất hiện làm ra chuyện này.
Hoàng đế trầm giọng hỏi Vân Lôi: "Vân Thiên Tuyết có phải là nữ nhi của ngươi hay không?"
"Hồi hoàng thượng, nàng ta chính là nữ nhi của thần."
Vân Lôi nói đến đây thì rất tức giận, nữ nhân này rõ ràng là nữ nhi của Dung Hành, hiện tại ông ta lại chỉ có thể một mực khẳng định nàng ta là nữ nhi của mình.
Vân Lôi nói rơi xong, Vân Thiên Tuyết hét ầm lên: "Ta không phải, ta không phải nữ nhi của ngươi, ta là nữ nhi của trưởng công chúa Nam Chiêu."
Nếu như nàng ta thừa nhận bản thân là nữ nhi của Vân Lôi, vậy thì nàng ta chắc chắn sẽ chết.
Vân Lôi vẻ mặt cạn lời mở miệng nói: "Ngươi có phải nữ nhi của ta hay không, ta sẽ không biết sao? Năm đó mẫu thân ngươi sinh ngươi ra, bởi vì là mùa đông đúng lúc trời đổ tuyết, cho nên chúng ta mới đặt tên cho ngươi là Tuyết nhi. Lúc ngươi được sinh ra, trên rốn còn có một nốt ruồi đỏ."
Vân Lôi nói rất rõ ràng nhưng lại khiến không ít người xem thường, bởi vì Vân Lôi một mực chắc chắn Vân Thiên Tuyết là nữ nhi của mình, như vậy là hại chính nữ nhi của ông ta.
Ông ta làm như vậy chẳng qua là để lấy lòng hoàng đế.
Nhưng đối với chuyện Vân Thiên Tuyết là người của Đông Ly, hay là người của Nam Chiêu thì rất nhiều người đều cho rằng nàng ta là người của Đông Ly.
Trong đám người, có hai người phu nhân đi tới, nhanh chóng mở miệng nói: "Ta có thể chứng minh Vân Thiên Tuyết là người của Đông Ly, không phải nữ nhi của Nam Chiêu công chúa, bởi vì lúc nương của nàng ta sinh nàng ta ra, ta có mặt ở đấy, ta nhìn thấy trên rốn nàng ta có một nốt ruồi đỏ."
"Đúng vậy, ngoại trừ trên rốn nàng ta có một nốt ruồi đỏ ra, ta nhớ trên lưng còn có một nốt ruồi thịt rất dài."
Hai người phu nhân nói xong, mặt Vân Thiên Tuyết đã trắng như giấy, cả người run rẩy sắp ngã xuống.
Nàng liều mạng hét lên: "Không, ta là Nam Chiêu công chúa Lam Khanh, ta không phải Vân Thiên Tuyết gì đó, ta không phải, ta không phải."