Sắc mặt hai người không được tốt lắm, bởi vì chuyện này là do Vân Thiên Vũ nói ra, cũng do nàng sắp xếp, bây giờ lại biến thành cục diện như vậy, hoàng đế và thái hậu đều bối rối, trong lòng vô cùng buồn bực.
Khóe miệng Vân Thiên Vũ chậm rãi vẽ ra ý cười, nhìn về phía Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.
Được lắm, hóa ra gã lại đứng ở chỗ này chờ nàng.
Hiện tại nếu nàng không đứng ra chỉ rõ Vân Thiên Tuyết đã sử dụng thuật chỉnh dung, như vậy hoàng đế và thái hậu tất nhiên sẽ nổi giận, thậm chí còn phát hỏa với nàng.
Nếu nàng chỉ rõ Vân Thiên Tuyết là vì đã sử dụng thuật chỉnh dung cho nên mặt mới thay đổi như thế, vậy thì nàng chính là Vân Thiên Vũ của kiếp trước rồi.
Nhưng Phó Cảnh Ngôn à, cho dù ta bị lộ thân phận cho ngươi biết ta chính là Vân Thiên Vũ của kiếp trước thì có làm sao chứ?
Vân Thiên Vũ cười lạnh, đi thẳng đến trước mặt hoàng đế và thái hậu, chậm rãi nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, Nam Chiêu công chúa Lam Khanh thật ra chính là nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ, nàng ta đã sử dụng thuật chỉnh dung, cũng chính là thuật đổi mặt, cho nên không giống bộ dáng lúc trước."
“Thuật chỉnh dung? Thuật đổi mặt?”
"Thật hay giả vậy?"
"Ôi trời, chuyện này thật lợi hại, mặt một người lại có thể hoàn toàn thay đổi được."
Ở đây không ít nữ nhân không kiềm chế được muốn quay đầu lại hỏi Linh Nghi quận chúa rằng nàng có thể làm thuật đổi mặt gì đó hay không, nếu như có thể làm được thì có thể giúp bọn họ đổi thành như vậy không.
Vân Thiên Tuyết nghe Vân Thiên Vũ nói xong, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hét lên: "Ta không có, ta không có sử dụng thuật đổi mặt, ta chính là Nam Chiêu công chúa Lam Khanh."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Vân Thiên Tuyết, lạnh lùng cười đầy mỉa mai: "Ngươi không đổi mặt thì ngươi kích động như vậy để làm gì? Hơn nữa sử dụng thuật đổi mặt thì có thể điều tra ra, có biết chưa? Mặt của ngươi chỉ cần cho người điều tra thì có thể nhìn thấy vết sẹo rất nhỏ ở xung quanh trán của ngươi."
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ở phía sau đi tới, xoay người ra lệnh: "Người đâu, đến kiểm tra mặt của Nam Chiêu công chúa, xem nàng ta có dùng thuật đổi mặt hay không."
Tiêu Cửu Uyên vừa ra lệnh, Bạch Diệu nghiêng mình đi thẳng đến chỗ Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết nhanh chóng lùi về sau, không cho người kiểm tra.
Hành động này là chứng cứ chính xác nhất để chứng minh mọi chuyện.
Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn thở dài, thứ không biết suy nghĩ như vậy tại sao lại là biểu muội của gã chứ, thật đúng là ngu như lợn.
Nhưng Gia Cát Cẩn nghĩ đến Vân Thiên Vũ, cả người bỗng chốc lo lắng, đôi mắt từ từ lóe sáng.
Gã quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt sáng ngời.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn thấy bộ dạng của gã thì rất không vui, hắn bước nhanh đến phía trước chắn trước mặt Vân Thiên Vũ, lạnh lùng lườm Nam Chiêu thái tử.
Người này thật sự rất đáng ghét, hại Vũ nhi xong lại còn chạy đến tìm nàng.
Thật sự là nam nhân vô liêm sỉ không biết xấu hổ.
Gia Cát Cẩn ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, cũng không để ý tới hắn nữa, mà đưa tay ra chặn Bạch Diệu lại.
Việc đã đến nước này, nếu gã không muốn thừa nhận đã là chuyện không thể rồi.
Gia Cát Cẩn nhìn về phía hoàng đế Đông Ly nói: "Các người đã phát hiện, vậy thì ta cũng không giấu nữa, đúng vậy, lúc trước muội ấy chính là nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ Đông Ly, nhưng đồng thời, muội ấy vẫn là nữ nhi ruột thịt của trưởng công chúa Nam Chiêu cô cô ta."
"Sở dĩ ta đến Đông Ly trao đổi về chuyện hòa bình giữa hai nước, chính là bởi vì Chiêu Hoa công chúa một lòng muốn gả cho Ly thân vương gia của Đông Ly quốc, cô cô ta bởi vì đau lòng nữ nhi, cho nên liền xin phụ hoàng ta chuyện này, phụ hoàng ta vốn muốn trao đổi về chuyện hòa bình giữa hai nước cùng Đông Ly quốc, cho nên liền để ta dẫn theo Chiêu Hoa công chúa đến Đông Ly quốc."