Vân Thiên Vũ vội vàng đưa tay đẩy Tiêu Cửu Uyên ra: "Đi nhanh đi."
"Được rồi." Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên cũng buông tay, xoay người rời đi.
Chờ hắn đi, không ít người nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vội xoay người đi nhanh vào đại điện, cho dù đã vào đại điện, nàng vẫn nghe được từng tiếng bàn luận từ sau truyền tới.
"Má ơi, ta không chịu nổi, Ly thân vương gia thật dịu dàng."
"Các ngươi nói xem nam nhân ta vừa thấy là Ly thân vương gia thật ư?"
"Đúng vậy, ta thấy là thật, ngài ấy là Ly thân vương gia, ngài ấy thật dịu dàng với Linh Nghi quận chúa."
"Nhưng mà khong phải Ly thân vương gia nên lạnh lùng bá đạo ư?"
"Ngươi thật ngốc, chuyện này nghĩa là Ly thân vương gia vô cùng thích Linh Nghi quận chúa, mới có thể dịu dàng như vậy, thật ra từ lúc bắt đầu vương gia đã đối xử khác với Linh Nghi quận chúa rồi, ngươi xem, nàng từ hôn thành công với Ly thân vương gia, Ly thân vương gia cũng không làm nàng khó xử."
"Nếu là người khác đã sớm chết không có chỗ chôn, cho nên nói Ly thân vương gia đã thích Linh Nghi quận chúa từ rất lâu."
Vân Thiên Vũ không để ý lời nói chuyện phía sau, mang theo Diệp Gia đi vào đại điện Vinh Càn.
Phía sau nàng có một ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, Vân Thiên Vũ nhìn qua theo bản năng, nhìn thấy anh mắt Yến Thanh Phong nhìn nàng phức tạp, trong ánh mắt kia, không những phức tạp, còn mang theo đau đớn.
Vân Thiên Vũ lập tới nghĩ tới chuyện Yến Thanh Phong thích Tiêu Cửu Uyên.
Nàng nhìn Yến Thanh Phong, không biết nên nói gì cho phải, lúc trước nàng còn muốn khuyên Yến Thanh Phong đừng thích Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng bây giờ, chính nàng lại thích Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ không biết làm sao với việc này, trên thực tế có đôi khi nàng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Tiêu Cửu Uyên đối xử với nàng như vậy, dựa theo tính cách của nàng, nàng sẽ tuyệt đối không thích hắn.
Nhưng đến cuối cùng nàng lại chấp nhận một người như vậy.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nàng cũng không rõ lắm, có lẽ đây là số mệnh nhân duyên đã định.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, tiếng Yến Thanh Phong chua xót truyền tới: "Chúc mừng ngươi."
Vừa nãy nàng thấy rõ ràng, trong mắt trong lòng nam nhân kia, chỉ có nữ nhân trước mặt, không hề liếc mắt người khác lấy một cái.
Nàng ở rất gần, có thể thấy trong mắt hắn đều là sủng nịch và tình yêu, còn có sung sướng.
Đó là ánh mắt khi thật sự thích một người.
Cả đời này của nàng cũng sẽ không được một cái liếc mắt như vậy.
Vân Thiên Vũ chỉ có thể nhìn Yến Thanh Phong nói: "Cảm ơn."
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Tô Phi Yên vội đi tới gần nàng, khẽ hỏi: "Linh Nghi quận chúa, không phải lúc trước người hủy hôn sự với Ly thân vương gia sao? Sau bây giờ hai người lại giống như rất tốt vậy."
Vân Thiên Vũ nghe Tô Phi Yên nói xong, không biết trả lời cái đề tài này thế nào.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa điện lớn, có thái giám lớn tiếng hô vang: "Sứ thần Nam Chiêu tới."
Sứ thần Nam Chiêu quốc tới rồi.
Trong điện lớn, tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa.
Nói thật ra, mọi người trong điện cũng không ghét người Nam Chiêu quốc, thứ nhất Nam Chiêu chưa từng có chiến tranh với Đông Ly, hai nước vẫn luôn có quan hệ tốt.
Thứ hai, thái tử Nam Chiêu và vị công chúa Nam Chiêu này đều là nhân vật truyền kỳ, đương nhiên mọi người tò mò.
Kể từ đó, không ai chú ý gì khác, tất cả đều nhìn ra ngoài cửa lớn.
Ngoài cửa điện có mấy bóng người đi tới.
Đi đầu là nam tử cao lớn cường tráng, ngũ quan cương nghị đứng đắn, thân mặc áo gấm màu đen, cả người uy vũ tôn quý nói không nên lời.
Người này là Hoài Vương Tiêu Thiên Nghiêu của Đông Ly quốc.
Từ sau khi thái tử Tiêu Thiên Ngự bị giết, trong triều đình, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu càng đi lên.
Trong triều có không ít đại thần ủng hộ vị Hoài vương điện hạ này làm thái tử.