Tiêu Cửu Uyên lách mình xông tới, một chân giẫm mạnh lên ngực Diệp Thu Loan.
"Bây giờ còn chạy không?"
Lúc này Diệp Thu Loan hoàn toàn không còn dáng vẻ vênh váo của tông chủ Lăng Vân tông trước đó nữa, giờ phút này bà ta hoàn toàn là một lão bà già nua, lại còn là một lão bà bị thương nặng.
Tiêu Cửu Uyên gọi người phía sau lưng: "Người tới."
Bạch Diệu lách mình đi đến.
Lúc trước Vân Thiên Vũ ra lệnh cho bọn họ đi giết những cao thủ đến giúp đỡ Lăng Vân tông kia.
Bọn họ giết một nửa, còn một nửa tất cả đều chạy thoát.
Bây giờ Lăng Vân tông đã bại, bọn họ căn bản không cần thiết lại làm gì cho Lăng Vân tông nữa.
Bạch Diệu nhoáng một cái đi đến, Tiêu Cửu Uyên chỉ Diệp Thu Loan trên mặt đất nói: "Bắt lấy bà ta, để cho hai mẹ con bọn họ cùng chết."
"Vâng, chủ tử."
Bạch Diệu dùng tay xách Diệp Thu Loan, sau đó đi về phía Vân Thiên Vũ bên kia.
Mà trước mặt Vân Thiên Vũ, Diệp Tử Yên đang thống khổ sợ hãi không chịu nổi kêu lên.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy da thịt trên người mình đang dần dần thối rữa, sau đó tản ra mùi thối, còn không ngừng chảy mủ nước.
Tất cả mọi người xung quanh đều lui về sau, dáng vẻ không chịu nổi.
Diệp Tử Yên thét lên giống như kẻ điên, mắt thấy Diệp Thu Loan bị người ném đến, nàng ta thống khổ cầu khẩn.
"Mẫu thâṇ, cứu con, mau cứu con."
Giờ phút này Diệp Tử Yên hoàn toàn quên mất mẫu thân của mình đã thụ thương, không có năng lực tiếp tục bảo hộ nàng ta nữa.
Ngày xưa nàng ta là đại tiểu thư Lăng Vân tông, nhưng sau này nàng ta chẳng là gì nữa.
Diệp Thu Loan tuy bị trọng thương, nhưng sự sắc bén trên người vẫn còn, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
"Không nghĩ tới Diệp Thu Loan ta có lại có ngày bại trong tay tiêu bối các ngươi, ta nhận thua, nhưng oan có đầu nợ có chủ, các ngươi giết ta cũng được, nhưng hãy tha cho nữ nhi của ta một con đường sống."
Diệp Thu Loan vừa dứt lời, Diệp Tử Yên liền sửng sốt.
Từ trước đến nay Diệp Thu Loan vẫn luôn lạnh lùng với nàng ta, không nghĩ tới thời khắc sống còn, bà ta lại muốn che chở nàng ta.
"Mẫu thâṇ."
Diệp Tử Yên khóc lớn, lúc này hối hận không thôi, nếu như nàng ta nghiêm túc tu luyện, vậy bây giờ nàng ta sẽ có năng lực cường đại, sẽ không hại chính mình còn hại cả mẫu thân nữa.
"Không được giết mẫu thân ta."
Diệp Tử Yên kêu to.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về phía Diệp Thu Loan, chậm rãi nói.
"Ngươi cho là ta sẽ lưu lại một tai hoạ ngầm như thế sao? Thả Diệp Tử Yên, về sau lại để cho nàng ta đến báo thù sao? Ngươi thật sự muốn quá nhiều, Diệp Thu Loan, hôm nay mẹ con ngươi đừng mơ có ai được sống."
Vân Thiên Vũ dứt lời, Diệp Thu Loan kêu to: "Nữ nhân độc ác, ngươi chết không yên đâu, sau khi ta chết làm quỷ cũng không buông tha cho ngươi."
Vân Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Thu Loan, lạnh lùng nói: "Sau khi ngươi xuống địa ngục, chỉ sợ không có thời gian đến tìm ta đâu. Những người từng bị ngươi giết, sẽ lần lượt tìm ngươi báo thù, ngươi có thời gian tìm ta tính sổ sao?"
Vân Thiên Vũ ra lệnh cho Bạch Diệu: "Giết Diệp Tử Yên."
Bạch Diệu trả lời, lách mình tiến lên, một chưởng đánh về phía Diệp Tử Yên.
Sắc mặt Diệp Tử Yên vô cùng hoảng sợ, nàng ta liều mạng lui về sau.
"Không được, không được giết ta, ta không muốn chết. Không muốn chết..."
Một chưởng của Bạch Diệu đánh tới, oanh một tiếng, trực tiếp giết chết Diệp Tử Yên.
Diệp Tử Yên bị một chưởng đánh cho lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, trong miệng trào ra máu tươi, liên tục giãy dụa trên mặt đất, cuối cùng chết không nhắm mắt, đôi mắt nàng ta mở to nhìn tất cả mọi người.
Diệp Thu Loan thấy nữ nhi của chính mình bị đánh chết, khuôn mặt bà ta vặn vẹo, thống khổ ngửa mặt lên trời gào to.
"A..."
Bà ta đột ngột vận lực, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lập tức phát giác ra ý đồ của bà ta, vội vàng quát: "Mau lui lại, bà ta muốn tự nổ."
Bóng dáng mấy người liền lui về sau.
Quả nhiên Diệp Thu Loan dốc hết toàn lực tự nổ mà chết.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Diệp Thu Loan tự nổ mà chết.