Lúc này nhóm người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đang ở ngay tại đệ ngũ phong, bọn họ ở đó cũng không quá thoải mái.
Còn những cao thủ kia không tìm được bọn họ, là bởi vì Tiêu Cửu Uyên tinh thông trận pháp, cho nên hắn thiết lập mấy trận pháp trong sân ở đệ ngũ phong, người ngoài căn bản không tìm được, nên cho là ở đó không có ai.
Chuyện trận pháp này, chỉ người tinh thông trận pháp mới có thể phát hiện.
Đáng tiếc bởi vì Diệp Thu Loan quá tức giận, cho nên căn bản không nghĩ tới điều này.
Chính vì vậy, những cao thủ kia tìm tới tìm lui cũng không tìm được nhóm người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Bên trong đệ ngũ phong.
Nhóm người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đang ăn cơm.
Đây là đồ ăn do chính tay Vân Thiên Vũ làm.
Tiêu Cửu Uyên lần đầu tiên được ăn đồ ăn do nàng làm, vừa khen ngợi lại vừa tán tỉnh, khiến cho Vân Thiên Vũ ngượng ngùng vô cùng.
"Vũ nhi chẳng những người đẹp, bản lĩnh lớn, ngay cả nấu cơm cũng lợi hại vô cùng, ai có thể lấy được thê tử như vậy, nhất định là phúc phận phải tu ba đời mới có được."
Lời hay người nào cũng đều thích nghe, nhất là lời này lại do Tiêu Cửu Uyên nói ra.
Tiêu Cửu Uyên là người rất lạnh lùng, rất ít khi nói ra những lời như vậy.
Cho nên khi hắn nói như vậy làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt.
Gò má Vân Thiên Vũ không tự chủ đỏ lên, nàng nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
"Miệng người hôm nay bôi mật sao, nói ra lời nói dễ nghe như vậy."
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy nàng nói như vậy, lập tức đưa mặt hắn tới trước mặt Vân Thiên Vũ, mị hoặc khẽ cười nói: "Nàng ngửi một cái, xem trong miệng ta có bôi mật hay không."
Lúc này hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ lãnh khốc bá đạo thường ngày, người trước mắt này vừa có chút giảo hoạt lại vừa có chút vô lại.
Khuôn mặt trước mắt tinh xảo như một khối ngọc xinh đẹp không tì vết, trong đôi mắt phượng đen dài là một hồ nước liễm diễm động lòng người.
Ngắm Vân Thiên Vũ không chớp mắt.
Ánh mắt kia làm người ta không tự chủ được chìm sâu trong đó, Vân Thiên Vũ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Nàng chỉ cảm thấy đôi mắt này vừa sâu hun hút như ánh sao trên trời, lại vừa tựa như như viên ngọc quý chói lóa mắt.
Đôi mắt một người sao có thể đẹp như vậy đây.
Vân Thiên Vũ đang say mê nhìn ngắm, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng động này đã đánh thức nàng.
Nàng đẩy mặt Tiêu Cửu Uyên ra, nghiêm túc chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, sau đó nói vọng ra ngoài: "Vào đi."
Tiêu Cửu Uyên thấy dáng vẻ vừa lúng túng vừa xấu hổ của nàng, trong lòng càng mềm mại hơn, hắn đưa tay ra nắm tay Vân Thiên Vũ một cái.
Đôi tay nhỏ nhắn này thật là mềm mại.
Vân Thiên Vũ liếc xéo hắn một cái, có người tới vẫn không đứng đắn như thế.
Bạch Diệu từ ngoài cửa đi tới, nhanh chóng bẩm báo: "Vương gia, Linh Nghi quận chúa, lại có người tới lục soát núi."
Tiêu Cửu Uyên lười biếng nhíu mày, không quan tâm nói: "Đến cứ đến, để cho bọn họ lục soát thoải mái đi."
Bạch Diệu gật đầu muốn lui ra ngoài, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói.
"Vương gia, lúc nào chúng ta sẽ thu thập tông chủ của Lăng Vân Tông đây, chúng ta đã rời kinh quá lâu rồi, nên trở về kinh thôi."
Nếu không thái hậu nương nương sẽ rất lo lắng.
Tiêu Cửu Uyên Không lên tiếng, hắn nhìn Vân Thiên Vũ đứng bên cạnh.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đang đợi tin của Hoa Khấp Tuyết, nếu như hắn có tin tức, nhất định sẽ cho chúng ta biết."
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Tiếng Diệp Gia vang lên: "Linh Nghi quận chúa, phong chủ đệ ngũ phong cầu kiến."
Vân Thiên Vũ nhíu mày lên tiếng: "Để cho bà ấy vào đi."
Mộc Thanh Nhiêu từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt hơi tiều tụy, dưới mắt còn có quầng đen.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy cũng biết là bà ấy đang lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết.
Quả nhiên, Mộc Thanh Nhiêu vừa đi vào liền vội hỏi.
"Linh Nghi quận chúa, con ta không sao chứ?"
Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng, giọng nói của Hắc Diệu vang lên.
"Hoa công tử trở về."