Trong ao thủy lao, Mộc Thanh Nhiêu đã ngất đi, tựa vào lồng sắt thủy lao, sắc mặt tái nhợt, Vân Thiên Vũ lập tức nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên: “Có cách nào mở cái cổng nàu không?”
Tiêu Cửu Uyên khoát tay, lam linh tràn ngập trên đầu ngón tay, hắn vung tay đánh tới.
Khóa lớn của lồng sắt liền bị phá hủy
Liễu Tâm Vũ nhảy vào bên trong lồng sắt, nhanh chóng kêu lên: “Sư phụ, sư phụ mau tỉnh lại đi, sư phụ, người sao rồi.”
Đáng tiếc Mộc Thanh Nhiêu không cửu động chút nào.
Vân Thiên Vũ thúc giục: “Nhanh, mau mang bà ấy đi, bên trong nhị phong rất nhanh sẽ bị kinh động.”
Tuy các nàng giết người, nhưng còn các cao thủ khác của nhị phong, nếu như họ cảm nhận được khí tức cao thủ bên này nhết định sẽ biết bên này đã xảy ra chuyện.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, bên ngoài nhị phong đã vang lên tiếng gọi: “Không xong rồi, có người xông vào núi, có người vào thủy lao cứu người.”
“Người đâu mau tới đây.”
Người phụ trách tuần tra bên ngoài phát hiện cao thủ bị giết chết, cho nên kêu lên.
Người nhị phong nhanh chóng bị kinh động, đám người Vân Thiên Vũ vội mang theo Mộc Thanh Nhiêu chạy vội ra ngoài.
Cả đám mới ra khỏi thủy lao, liền nhìn thấy không ít người lao tới thủy lao nhị phong.
Liễu Tâm Vũ tự cõng sư phụ của mình, nhanh chóng chạy vòng ra phía sau thủy lao, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, chúng ta đi bên này.”
Liễu Tâm Vũ là người Lăng Vân tông, đợi ở Lăng Vân tông bao nhiêu năm, tất nhiên rõ nội tình Lăng Vân tông như lòng bàn tay.
Nàng ta nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi nhị phong.
Các nàng vừa đi trước, phong chủ nhị phong liền dẫn người chạy tới thủy lao, nhìn thấy thủ lao trống rỗng.
Sắc mặt nhị phong chủ tái xanh, hung hăng đánh một chưởng về phía lồng sắt thủy lao.
Sau đó bà ta lạnh lùng nghiêm giọng nói: “Đi, lập tức đến ngũ phong bắt người, nhất định do người ngũ phong làm ra việc này, bọn chúng thật sự to gan.”
Phong chủ nhị phong mang theo một đám người đến ngũ phong bắt người.
Cuối cùng lục soát ngũ phong không có người muốn tìm, chỉ bắt hết toàn bộ đệ tử trên dưới ngũ phong.
Nàng cũng không tin, tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu kia, sẽ mặc kệ môn hạ đệ tử.
Một cảnh ngũ phong gào khóc thảm thiếc, tất cả mọi người bị bắt.
Vốn dĩ Tiêu Cửu Uyên và đám người Vân Thiên Vũ ẩn nấp cách không xa ngũ phong, đợi sau khi phong chủ nhị phong lục soát xong, cả đám người bọn họ mang theo Mộc Thanh Nhiêu đi thẳng đến ngũ phong.
Lúc này ngũ phong mới vừa lục soát xong, các nàng trốn ở ngũ sơn mới là an toàn nhất.
Trong căn phòng trước kia của ngũ phong chủ Mộc Thanh Nhiêu.
Mộc Thanh Nhiêu được Liễu Tâm Vũ đặt lên giường.
Nghĩ đến tất cả sư muội của mình đều bị nhị phong chủ bắt đi.
Sắc mặt Liễu Tâm Vũ rất khó coi.
“Bọn chúng thật sự quá kiêu ngạo, thường ngày không để ngũ phong chúng ta vào mắt, lần này thật sự là quá khinh người rồi, chỉ vì việc không tìm thấy sư phụ ta liền bắt hết người củ ngũ phong chúng ta, phải biết là các sự muội của ta không biết chuyện này.”
“Được rồi, bây giờ không phải lúc đau lòng, phong chủ nhị phong bắt giữ người của ngũ phong, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn bà sẽ không giết các nàng ấy, dù nói thế nào, các nàng ấy cũng là người Lăng Vân tông, bên trên còn có tông chủ.
“Lúc này quan trọng nhất là cứu sư phụ ngươi tỉnh dậy.”
Vân Thiên Vũ nói xong tiến lên bắt mạch cho phong chủ ngũ phong, sau đó lấy ngân châm đâm vào huyệt đạo Mộc Thanh Nhiêu.
Phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu vì ở trong nước lạnh một thời gian quá dài, cho nên cả chức năng cơ thể cũng không tốt, hơn nữa Vân Thiên Vũ kiểm tra sơ qua, phát hiện trong cơ thể bà ta vẫn còn lại hàn độc dư chưa tiêu tan hết.
Bởi vì trong cơ thể còn một ít hàn độc, cho nên lúc trước Vân Thiên Vũ cũng không để ý, nhưng lần này kiểm tra lại, phát hiện độc còn tồn dư trong người bà ta.