Vân Thiên Vũ vừa nghĩ đến điều này liền nhanh chóng cắm đầu chạy về phía ngũ phong.
Đồng thời nàng thả ba linh thú ra, mệnh lệnh cho chúng: “Các ngươi lập tức đi tìm thuộc hạ của Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, còn có Diệp Gia bọn họ, xem họ ở đâu.”
Không ngoài dự liệu, họ đều không đi mà ẩn ở trong Lăng Vân tông.
Trước mắt chỉ có một mình nàng, nhân thủ hoàn toàn không đủ, cho nên phải tìm được họ trước mới có cách hành sự.
Ba linh thú nhìn thấy sắc mặt chủ tử trắng bệch, y phục xộc xệch, cơ thể loạng choạng, biết nàng đang rất căng thẳng.
Không dám để nàng không hài lòng nữa.
Ba linh thú nhận lệnh mau chóng đi tìm thuộc hạ của Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên và Diệp Gia bọn họ.
Vân Thiên Vũ ở đây đi thẳng đến ngũ phong.
Đợi nàng đi vào ngũ phong rồi, lặng lẽ bắt một người lại tra hỏi.
Biết phong chủ ngũ phong không hề ở trong ngũ phong mà bị nhốt trong thủy lao tam phong Lạc Hà phong.
Vân Thiên Vũ thiếu chút nữa là không thở được nữa.
Nhưng cuối cùng nàng cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh lại, đồng thời nàng mặc niệm trong lòng, Tiêu Cửu Uyên, người nhất định phải kiên trì, kiên trì đợi ta đến cứu người.
Ta sẽ không từ bỏ, người cũng không được từ bỏ.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi lập tức hỏi người bị nàng bắt lại, bởi vì người này bị nàng chuốc thuốc khống chế rồi, cho nên nàng hỏi gì thì nói đó.
Cuối cùng Vân Thiên Vũ từ miệng của nàng ta biết được phong chủ ngũ phong có mấy đệ tử rất tâm đắc, ngoài đại đệ tử Hoa Khấp Tuyết ra thì còn có mất đệ tử thân cận.
Trong đó đệ tử thứ hai là Liễu Tâm Vũ, lão tam Ngụy Dao, lão tứ Tô Phi.
Mấy người này đều là những đệ tử mà bình thường phong chủ ngũ phong tâm đắc nhất, hơn nữa quan hệ giữa họ và phong chủ ngũ phong cực kỳ tốt.
Vân Thiên Vũ tìm hiểu kỹ điều này xong thì quyết định liên thủ với mấy người này, âm thầm trà trộn vào trong tam phong Lạc Hà phong, tìm được phong chủ ngũ phong, cứu bà ta ra rồi thăm dò xem cơ quan mật thất của dưới đất của Lăng Vân tông ở đâu.
Vân Thiên Vũ không dám nghĩ đến chuyện của Tiêu Cửu Uyên, chỉ cần nghĩ đến, nàng sẽ sụp đổ, nàng sợ mình không có sức lực mà đi làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng nàng không thể bỏ rơi hắn.
Hắn sẽ không chết, hắn nhất định đang đợi nàng đến cứu hắn.
Vân Thiên Vũ cắn răng, lôi đệ tử ngũ phong đã bị nàng hạ thuốc khống chế.
“Đi, đưa ta đi tìm nhị sư tỷ Liễu Tâm Vũ của các người.”
Lúc này người của ngũ phong bàng hoàng, cả đám hỗn loạn.
Phong chủ bị bắt rồi, đại sư tỷ không thấy tung tích, đệ tử trong phong thay lòng, sớm đã chạy tới nơi khác rồi.
Ngũ phong trước mắt không những lòng người tan tác mà nhân số cũng rất ít.
Nhưng mặc dù người ít, vẫn còn một số người nhớ đến ân tình ngũ phong chủ cho nên tự động ở lại.
Lúc này ngũ phong đang ở trong chánh đường, có mấy người đang nghị sự bí mật, thương lượng việc cứu phong chủ ra.
Phong chủ trước mắt đang bị giam trong thủy lao của Lạc Hà phong, lẽ nào họ lại không làm gì, trơ mắt nhìn phong chủ bị nhốt trong thủy lao sao?
“Không được, ta nhất định phải cứu sư phụ.”
Nữ tử nói chuyện phẫn hận giơ tay lên, hung hăng đập bàn.
Bàn vỡ vụn ra.
Nữ tử đang phát hỏa tức giận chính là đệ tử thân cận thứ hai của Lạc Hà phong Liễu Tâm Vũ.
Liễu Tâm Vũ và Ngụy Dao bọn họ đều gọi phong chủ ngũ phong là sư phụ, do đó có thể thấy tình thầy trò sâu đậm của họ.
Liễu Tâm Vũ vừa dứt lời, mấy sư muội trong chính đường đều gật đầu: “Đúng, chúng ta phải cứu sư phụ.”
“Chúng ta không những phải cứu sư phụ ra mà còn phải cứu đại sư tỷ ra, cho dù đại sư tỷ là nam nhân thì đã làm sao.”
“Đúng, đúng.”