Đầu óc Vân Thiên Vũ vang lên tiếng ù ù, chỉ cảm thấy toàn thân bất lực, tay chân lạnh toát.
Nàng cố gắng giãy giụa, giãy giụa xuống đất, xông tới, đưa tay vận dụng linh lực làm mặt đất nổ tung rầm rầm.
Mặt đất bị nổ tung thành vô số hố sâu, nhưng không hề có chút dấu vết nào của Tiêu Cửu Uyên.
Ngược lại động tĩnh mà Vân Thiên Vũ gây ra đã kinh động đến người của Lăng Vân tông
Trong Lăng Vân tông thỉnh thoảng lại có người lướt qua đây.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng đi qua kéo Vân Thiên Vũ đi.
Tốc độ nhanh vô cùng.
Rất nhanh một đám người tránh người của Lăng Vân tông, rơi xuống một nơi yên tĩnh.
Vân Thiên Vũ không còn sức lực tê liệt trên mặt đất, nàng giống như bị ngây người ra.
Phượng Vô Nhai đứng cách nàng không xa gọi nàng: “Vũ Mao, muội đừng đau lòng nữa.”
Vân Thiên Vũ nghe giọng nói của Phượng Vô Nhai, đột nhiên như bị kích động, hét lên: “Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta, Phượng Vô Nhai, ngươi chính là tên tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ, ngươi cố ý, cố ý không cứu ngài ấy, rõ ràng ngươi có thể cứu, sao ngươi lại ác độc như vậy.”
Sắc mặt Phượng Vô Nhai liền trắng bệch, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ đang ngã ngửa trên đất.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng bò dậy, chỉ vào Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, biết tại sao ta không chấp nhận tình cảm của ngươi không.
Bởi vì ngươi là người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Mặc dù ngươi ở trước mặt ta luôn tỏ ra rất tốt nhưng những thủ đoạn của ngươi ta đều biết hết, biết rõ tường tận.
Bình thường Tiểu Linh Đang luôn nói với ta chuyện của ngươi, mặc dù nó không biết nhưng ta lại có thể từ những gì nó nói mà biết được ngươi làm việc không từ thủ đoạn, vì để đạt được mục đích trong lòng mà chuyện gì cũng có thể làm.”
“Nhưng ta không giống ngươi, ta là người có chừng mực, cái gì nên làm, cái gì không nên làm ta đều phân biệt rõ.
Ta không thể nào chấp nhận thủ đoạn làm việc của ngươi, cho nên ta không thể chấp nhận ngươi.”
“Giống như lần này, ngươi rõ ràng có thể ra tay cứu ngài ấy nhưng ngươi lại không làm, bởi vì ngươi hận ngài ấy, cho nên ngươi thà nhìn ngài ấy chết cũng không ra tay giúp đỡ.”
“Ngươi chính là người như vậy, trước nay đều là người như vậy.”
“Cho nên người khác nói cũng là thật, trước nay ngươi làm việc luôn tùy hứng, chỉ cần là điều mình muốn, ngươi đều bất chấp tất cả để làm, bất kể là chừng mực đạo đức gì. Nhưng ta không như vậy, không hề.”
Nàng nói xong thì chạy đi như người điên.
Phượng Vô Nhai ở phía sau hoàn toàn bị ngẩn người, cả người giống như tên ngớ ngẩn không phản ứng gì.
Bóng dáng Vân Thiên Vũ nhanh chóng không còn nhìn thấy nữa.
Nàng lại nhanh chóng chạy về phía cơ quan mật đạo trước mặt.
Nàng muốn đi cứu Tiêu Cửu Uyên.
Nàng sẽ không bỏ mặc hắn.
Trước đây đã từng mặc kệ hắn.
Lần này nàng quyết không bỏ lại hắn nữa.
Nhưng đợi đến khi nàng đến cơ quan mật thất lại phát hiện ra toàn nơi đó đều bị người của Lăng Vân tông bao vây rồi.
Phong chủ Mộ Lãnh Khê của nhất phong đang đem người đi khắp nơi kiểm tra.
Vân Thiên Vũ nhìn về phía trước, biết rằng bây giờ mình xông tới căn bản sẽ không làm được gì.
Nàng qua đó thì chỉ để cho đám người Mộ Lãnh Khê bắt nàng má thôi.
Bây giờ phải làm sao? Nàng nên làm thế nào mới tốt đây?
Đầu óc Vân Thiên Vũ bây giờ đang loạn hết cả lên, nàng cố hết sức trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Đợi nàng bình tĩnh một chút.
Nàng nghĩ điều cấp thiết trước mắt nàng cần làm đó là tìm được chỗ mở mật thất, sau đó mở ra, nàng sẽ tìm được Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên sẽ không xảy ra chuyện đâu, sẽ không sao đâu.
Trong đầu Vân Thiên Vũ chỉ có một câu như vậy.
Không ngừng lặp lại, không có thứ gì khác.
Rất nhanh nàng đã nghĩ đến một người.
Phong chủ của ngũ phong, thân là đệ tử của tông chủ Lăng Vân tông, ở Lăng Vân tông đợi bao nhiêu năm, bà nhất định biết ám khí của cơ quan mật thất.