Bởi vì Vân Thiên Vũ ngồi trên vai của Tiêu Cửu Uyên nên chỉ có chân ở trong nước, không quá trở ngại.
Nhưng nàng nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên cả người ngâm trong nước thì không khỏi đau lòng.
Nghĩ đến hắn vì nàng mà đi vào Hắc Ma tháp, cũng chính vì cô mà mới đi vào cơ quan mật đạo này, nếu hắn có chuyện gì, nàng nhất định sẽ rất đau lòng.
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, cũng nhìn lên phía trên đầu.
Cô muốn xem xem chỗ Diệp Tử Yên mở ra ở đâu, cơ quan mật đạo có phải ở gần đó hay không.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên lấp lánh tia sáng kì lạ, ngón tay vừa lật, một đường linh lực ngưng tụ lại ở đầu ngón tay.
Hắn đã ngầm hạ quyết tâm rồi, chỉ cần Diệp Cửu Uyên mở cửa động ra, hắn sẽ vận dụng linh lực, phá hủy nơi đó, đưa Vũ Mao lên.
Tâm tư của Tiêu Cửu Uyên hắn không để Vân Thiên Vũ biết, nếu Vân Thiên Vũ biết, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình hắn mà đi.
Hai người đều có tâm tư, cùng nhau chống đỡ phía trên đỉnh đầu.
Gần như trong nháy mắt, trên vách đá phía trên đỉnh đầu xuất hiện một hốc nhỏ mà ánh trăng chiếu vào.
Biểu thị bây giờ là đêm tối.
Khuôn mặt của Diệp Tử Yên xuất hiện trên hốc đó, nàng ta thò đầu nhìn vào bên trong, liên tục nói: “Người giết ả, giết ả đi thì ta sẽ cứu người lên.”
Diệp Tử Yên vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên đưa tay vung ra một dòng lam linh dày đặc.
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng.
Đồng thời còn có tiếng kêu thảm thiết của Diệp Tử Yên: “Aaaaaaaaaa...”
Linh lực đã làm nổ cửa động, giữa mật đạo lung lay kịch liệt, vô số cơ quan bởi vì lần tập kích bất ngờ này mà khởi động.
Trong mật thất dưới lòng đất xao động kịch liệt, đá vỡ lớn giống như cát mà chảy xuống
Linh lực của Tiêu Cửu Uyên đã nổ ra cửa động.
Tiêu Cửu Uyên dùng sức ném Vân Thiên Vũ ra khỏi cửa động.mao
Đồng thời hắn gọi lớn: “Vũ Mao, mau phát huy linh lực lao ra ngoài.”
Vân Thiên Vũ động người, phát huy linh lực lao ra ngoài, nàng vừa lao ra đến nửa đường, đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Uyên dưới vách động.
Nàng liền quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Cửu Uyên đang đau quằn quại, theo dòng chảy của bùn cát mà đi.
Điều rất hiển nhiên là hắn ở giữa cơ quan, bên dưới lòng đất dường như có thứ gì đó hút lấy hắn.
Vân Thiên Vũ chuyển mình kéo Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên thay đổi, quay người hét lớn: “Mau chạy đi.”
Làm sao Vân Thiên Vũ có thể đi được.
Vừa đúng lúc này, trên đỉnh đầu, một cái áo màu đỏ bay tới, người tới chính là đám người Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền bay đến, đưa tay ra kéo Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn thì thấy Phượng Vô Nhai.
Nàng giống như người rơi xuống nước nhìn thấy khúc gỗ nổi, lập tức bắt lấy tay Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, cứu ngài ấy, cứu ngài ấy.”
Phượng Vô Nhai chính là sức mạnh Tử Linh, chỉ cần y ra tay, cộng thêm sức mạnh bản thân Tiêu Cửu Uyên, nhất định có thể khống chế dòng bùn cát dưới đất.
Nhưng Phượng Vô Nhai nhìn thấy sự lo âu của Vân Thiên Vũ lúc này, lo lắng như thế, dường như toàn bộ tâm trí chỉ nghĩ đến người đàn ông dưới đất, trong mắt trong lòng nàng dường như chỉ có hắn.
Nàng lúc này khiến y phát điên, y chúc đầu xuống nhìn Tiêu Cửu Uyên đang sắp bị rơi xuống.
Trong mắt y lòng y chỉ có một sự khoái chí.
Chết đi, ngươi không còn nữa, trong mắt Vũ Mao chỉ còn mình ta, nàng chính là của ta.
Phượng Vô Nhai nghĩ như thế, nhanh chóng chúc đầu xuống nhìn Vân Thiên Vũ, nhanh chóng nói: “Vũ Mao, không kịp nữa rồi, hắn đã rơi xuống rồi.”
Phượng Vô Nhai nói xong thì động người, mang theo Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhảy lên.
Vân Thiên Vũ vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn, cả người Tiêu Cửu Uyên đều ngập chìm trong dòng bùn cát.
Một chút bóng dáng cũng không thấy nữa.
Toàn mặt đất khép lại, một chút dấu vết cũng không còn.