Lúc này Tiêu Cửu Uyên cũng không tốt hơn Vân Thiên Vũ bao nhiêu.
Tâm ma hắn gặp được là hình ảnh lúc hắn liều chết cứu Vân Thiên Vũ, cuối cùng bị nàng vứt bỏ.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên hận không thể giết Vân Thiên Vũ.
Nhưng ngay thời điểm cuối, Tiêu Cửu Uyên tình nguyện dùng lưỡi dao sắc bén làm mình bị thương chứ không muốn làm Vân Thiên Vũ bị thương.
Đợi Tiêu Cửu Uyên tỉnh táo sau khi làm mình bị thương.
Ma tính ở tầng thứ nhất của Ma Tháp tan đi.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ thấy được đối phương.
Trên người hai người đều có máu, cũng may không có chuyện gì.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng vung tay phóng linh lực ra, đánh vào mỗi một chỗ trong tầng Ma Tháp thứ nhất.
Không ngừng vang lên tiếng vang ầm ầm.
Bảo vệ tháp ma tầng thứ nhất, tâm ma bị linh lực của hai ngượi bọn hạ làm bị thương.
Tâm ma là một khối tròn màu hồng, phía trên khối hồng lại có một đôi mắt.
Sau khi bị linh lực của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ làm bị thương, không ngừng gào lên.
"Đám đáng chết các ngươi, dám giết ta, các ngươi cho rằng ta dễ bị giết vậy ư?"
Nó hét lên xong, nhảy vèo một cái lên giữa không trung, ra vẻ nhảy lên.
Thật ra tâm ma không có linh lực, chỉ có thể mê hoặc lòng người, làm người giết hại lẫn nhau, sau đó nó giành được lợi ở giữa, khiến chính mình mạnh lên.
Nhưng không nghĩ tới, lần này nó chẳng những không được gì, còn bị người đánh bị thương.
Tâm ma rất giận, đáng tiếc không có cách nào.
Vân Thiên Vũ không để ý tới tâm ma, thả Điêu Gia ra rồi nói: "Cái này thưởng ngươi."
Điêu Gia nghe xong thì rất vui mừng, bóng người khẽ động rồi đi thẳng tới tâm ma.
Mặc dù tâm ma đã hù dọa như thế, nó cũng không để ý tới hắn, cắn tâm ma một cái, mãi đến khi không còn tâm ma mới thôi.
Tâm ma vừa chết, tầng thứ nhất của Hắc Ma tháp bị hóa thành mảnh vụn.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, hai người nắm tay chạy nhảy lên tầng thứ hai của Hắc Ma tháp.
Chờ đến được tầng thứ hai.
Hai người mới có thời gian nói chuyện.
"Ngươi bị thương."
Tiêu Cửu Uyên cau mày lại, giữa mày hiện lên đau lòng không thể tan được.
Hắn khom lưng, xé vạt áo của mình, sau đó lấy ra một viên đan dược, nghiền nát, định thoa giúp Vân Thiên Vũ.
Nhưng chỗ Vân Thiên Vũ bị thương là trên đùi, sao có thể để hắn bôi thuốc được.
Gương mặt lập tức đỏ lên, vội vàng duỗi tay đoạt lấy thuốc trong tay hắn, định tự mình làm.
Tiêu Cửu Uyên không khỏi cười khẽ, gương mặt tuấn mỹ có chút lười biếng.
"Chuyện này có gì xấu hổ, ta băng bó cho ngươi, ngươi băng bó lại cho ta, không phải giống nhau ư?"
Vân Thiên Vũ trực tiếp trừng hắn một cái, đưa tay đoạt vải trong tay hắn, trừng mắt nói: "Xoay người sang chỗ khác."
Tiêu Cửu Uyên cũng không làm khó nàng, quay người đi chỗ khác, Vân Thiên Vũ vội vàng băng bó cho mình.
Bởi vì bên cạnh có một nam nhân như thế, nàng cũng không có băng bó cẩn thận, ai bảo mình lại bị thương ở đùi.
Cuối cùng chỉ rắc chút thuốc đơn giản, sau đó băng vào.
Nàng băng bó xong, vốn định băng bó giúp Tiêu Cửu Uyên một chút, ai ngờ đột nhiên tầng hai của Hắc Ma tháp xuất hiện một lực hút mạnh, hút hai người vào trong xoáy nước thật lớn.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới cánh tay Tiêu Cửu Uyên bị thương, vội vàng kêu lên: "Tiêu Cửu Uyên, vết thương của ngươi.."
Tiếng Tiêu Cửu Uyên truyền tới: "Không sao, ta sẽ không có việc gì, nàng cẩn thận một chút."
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên bốn phía yên tĩnh lại.