Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 625: Toàn quân bị tiêu diệt




Trường thương tập trung linh lực, giống như một du long màu đen, như phong ba bão táp bay thẳng tới lam linh cường giả ở phía đối diện.

Lam linh cường giả biến sắc, nhanh chóng giơ tay lấy linh khí của mình.

Tiếng động vang lên ầm ầm, tình hình càng thêm quyết liệt. 

Bởi vì có thêm Tiêu Cửu Uyên, đám người Hắc Diệu giống như hổ thả về rừng, vô cùng mãnh mẽ.

Hơn nữa Tiêu Cửu Uyên cũng mang thêm rất nhiều thuộc hạ tới.

Lần này, số người có linh lực bên Vân Thiên Vũ đông hơn bên đối phương. 

Cuộc thảm sát lại bắt đầu, tiếng kêu thảm thiết lại thi thoảng vang lên.

Tiêu Cửu Uyên giao đấu với lam linh cường giả, qua mấy chiêu, đối phương đã không chịu nổi.

Cuối cùng lắc mình muốn trốn, Tiêu Cửu Uyên nhanh tay giơ tay, phóng một trận lôi vân tới chỗ tên lam linh cường giả đang định chạy trốn. 

Hắn hung hăng nói: “Muốn chạy sao? Đừng có mơ.”

Sau một trận lôi vân ầm ầm trút xuống. Hắn lại tiếp tục chất thêm một trận lôi vân nữa.

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng lại, chân trời đầy mây đen. 

Khi bay tới chỗ tên lam linh cường giả, đột nhiên nở tung ra.

Tên lam linh cường giả vận hết linh lực, nhưng vẫn bị đập vào cơ thể, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, không chịu được phun ra một ngụm máu.

Gã biết bản thân không thể sống được, cố gắng lết đi bằng hơi thở cuối cùng, gã phải về bẩm báo thái tử. 

Đêm nay toàn quan bị tiêu diệt.

Mà lúc này, thuộc hạ mà thái tử Tiêu Thiên Ngự phái tới cũng đều đã bị giết chết, chỉ còn mấy tên hắc y đang giao đấu với Phượng Vô Nhai.

Phượng Vô Nhai tức giận vô cùng, nghĩ tới cảnh của chính mình lúc trước, tức giận vận hết toàn bộ linh lực, công phá lưới màu đỏ kia. 

Nhưng điều này vô cùng nguy hiển, nếu y không phá được, linh lực sẽ phản phệ trở lại, chính y sẽ bị thương nặng.

Cách đó không xa, sắc mặt Vân Thiên Vũ khẽ thay đổi, nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Tiêu Cửu Uyên, nhanh lên, người mau nhìn xem lưới màu đỏ là như thế nào?”

Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nheo mắt lại nhìn qua rồi nói: “Đó là ma văn trận, những người này đều có ma tính, họ hợp lại phát ra những linh lực không giống với linh lực bình thường mà là ma văn, người có linh lực muốn phá được ma văn trận rất khó khăn, trừ phi tìm được mắt trận.” 

Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ sốt ruột mở miệng: “Vậy người có thể tìm được mắt trận không? Giúp Phượng Vô Nhai một tay.”

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khẽ trở nên u ám, đôi mắt khẽ lạnh lùng.

Nói thật thì hắn cũng không muốn cứu Phượng Vô Nhai, y bị thương thì có liên quan gì tới hắn chứ. 

Người này mà bị thương nặng có lẽ hắn sẽ bớt đi một tình địch, nên hắn tình nguyện không làm gì cả.

Nhưng thấy dáng vẻ sốt ruột của Vân Thiên Vũ, tuy trong lòng Tiêu Cửu Uyên vô cùng hỗn độn nhưng lại không muốn nàng thất vọng.

Trước mắt nàng và Phượng Vô Nhai là bằng hữu, nếu Phượng Vô Nhai bị thương, trong lòng nàng sẽ rất khó chịu. 

Nếu nàng khó chịu, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu được đây. Tiêu Cửu Uyên nghĩ ngợi, đột nhiên khoát tay, một chưởng linh lực nhanh chóng bắn ra đến một người trong số đó.

Ầm, một tên hắc y bị đánh trúng.

Phượng Vô Nhai vọt ra, y vừa xông ra, hoàn toàn điên cuồng, phóng tử linh ầm ầm vào các tên áo đên đang tập kích y, chớp mắt đã giết mấy người. 

Những tên hắc y đó không hề có linh lực cao thâm gì cả, nhưng bởi vì kết thành trận pháp nên mới trở nên lợi hại, bây giờ trận pháp đã bị phá, bản lĩnh của chúng cũng không hề to tát gì, cho nên nhanh chóng bị Phượng Vô Nhai giết chết.

Dưới bóng đêm im ắng, không ai còn sống. Khắp nơi trên mặt đất đầy hỗn độn, liếc mắt nhìn lại, giống như một nơi hoang vu vậy.

Trông vô cùng thê lương. Trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh.