Thái tử Tiêu Thiên Ngự phát điên thật rồi, gã điên cuồng cười lớn.
Nhiều năm phấn đấu của gã, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Gã biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy, bởi vì đã hãm hại Tiêu Cửu Uyên nên hắn mới hãm hại gã như vậy.
Cửu hoàng thúc này của gã vẫn luôn là người có thù phải báo.
Tiêu Thiên Ngự nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên, rồi nhanh chóng nghĩ tới Vân Thiên Tuyết, cuối cùng vô cùng tức giận đổ hết tội lỗi lên đầu Vân Thiên Vũ: “Đều do con tiện nhân này, đều do ả, ta sẽ không bỏ qua cho ả, nhất định ta phải giết ả.”
Trước kia bản thân gã đã vô cùng khách sáo với nàng, vẫn toàn tâm toàn ý kết hôn với nàng để nàng làm thái tử phi.
Nàng không đồng ý thì coi như thôi đi, lại còn làm nhục gã.
Đáng nhẽ trong cung gã đã định gài bẫy nàng, làm nhục nàng, không ngờ gã lại bị đánh tới thừa sống thiếu chết.
Về sau, nàng lại còn liên minh với cửu hoàng thúc hãm hại gã. Đến bước này, Tiêu Thiên Ngự mới nhìn ra, cửu hoàng thúc thực sự để tâm tới Vân Thiên Vũ.
Ha ha, hắn giết quá nhiều vị hôn thê, cũng không hề thấy hắn đau lòng, nhưng giờ thì sao, chỉ bởi gã ra tay với Vân Thiên Vũ mà tức giận.
Nếu hắn đã thích nữ nhân này như vậy, gã sẽ giết nữ nhân này.
Gã sẽ khiến Tiêu Cửu Uyên phải đau khổ.
Tiêu Thiên Ngự nghĩ ngợi, quay người lệnh cho người bên cạnh mình: “Ngươi phái người thông báo với Dũng vương của Bắc Địch quốc rằng bổn cung có chuyện muốn thương lượng với y.”
‘Vâng.” Thuộc hạ lắc mình đi ra ngoài.
Trong phong thái tử nhăn nhó dữ tợn nhìn chằm chằm vào cột nhà: “Vân Thiên Vũ, bổn cũng sẽ không tha cho ngươi, tuyệt đối không.”
Đêm dần khuya, phủ An thân vương vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ say.
Vân Thiên Vũ cũng đang ngủ.
Ban ngày nàng điều chế xong dược đan khiến cho người khác thần trí hoang mang, nàng đã sai người đưa đan dược cho Tiêu Cửu Uyên.
Nàng tin rằng Tiêu Cửu Uyên có cách để thái tử uống thuốc đó. Buổi tối nàng đi ngủ sớm, chuyện của thái tử, nàng giờ chỉ cần chờ xem kịch hay là được.
Nhưng đến nửa đêm, cửa của phủ An thân vương đột nhiên có người gõ, tiếng vang vọng.
Quản gia phủ An thân vương nhanh chóng mở cửa, phát hiện người đến là thái giám trong cung.
Thái giám trong cung truyền khẩu dụ của hoàng thực, Trinh phi nương nương trong cung bị bệnh cấp tính, ngự y cũng không làm gì được, hoàng thượng biết y thuật của Linh Nghi quận chúa nên lệnh cho thái giám đón Linh Nghi quận chúa tiến cung.
Vân Thiên Vũ nhận được tin của quản gia, sắc mặt lạnh lùng. Xem ra đúng như Tiêu Cửu Uyên suy đoán, thái tử đang chó cùng rứt dậu, muốn thừa cơ giết nàng.
Nàng cũng muốn xem đêm nay gã sẽ giết nàng bạo tay đến thế nào. Vân Thiên Vũ cười lạnh.
Phượng Vô Nhai ở trong chỗ tối lập tức truyền mật âm cho nàng nói: “Vũ Mao, ngươi cứ yên tâm tiến cung, bổn quân sẽ bảo vệ ngươi, bổn quân muốn xem kẻ nào dám làm hại ngươi.”
Vân Thiên Vũ khẽ đồng ý.
Vốn dĩ nàng không hề sợ, nàng cũng là lục linh đỉnh phong, hơn nữa còn có ba linh thú và Ảnh Tử, cũng không cần phải sợ.
Bây giờ lại có Phượng Vô Nhai bảo vệ nàng, thì càng không cần phải sợ.
Nhưng nàng không thể không nói, thái tử thực sự đang chó cùng dứt dậu.
Gã biết bên cạnh nàng có cao thủ lợi hại như Phượng Vô Nhai mà vẫn liều lĩnh giết nàng. Không phải chó cùng dứt dậu là gì.
Vân Thiên Vũ sắp xếp một lát rồi theo thái giám tiến cung.
Lần này nàng không dẫn biểu tỷ Diệp Gia đi cùng.
Bởi vì nàng biết đêm nay tiến cung chữa bệnh cho Trinh phi là giả, rõ ràng là muốn thừa cơ đêm tối ám sát nàng.
Nếu đã như vậy nàng không cần phải dẫn Diệp Gia theo, tránh để tỷ ấy bị thương.
Diệp Gia vô cùng lo lắng, khăng khăng muốn đi theo Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngăn cản nàng, mang theo ba linh thú và Ảnh Tử đi theo thái giám tiến cung.