Vân Thiên Vũ và Diệp Gia vừa mới rời đi, Họa Mi liền đi tìm An thân vương gia, An thân vương gia lập tức phái người đi đi gửi thư tới phủ Ly thân vương.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên lại không có trong phủ.
Quản gia Hạ Hỉ vội phái người đi tìm vương gia nhà mình.
Anh hùng cứu mĩ nhân, cơ hội tới rồi, vương gia, người mau tiến tới đi.
Trong cung.
Bên trong cung điện hoàng hậu đã thắp đèn lên, ánh đèn sáng tỏ, rõ như ban ngày.
Tiếng nói chuyện náo nhiệt thỉnh thoảng lại vang lên.
Lúc Vân Thiên Vũ đi vào, tiếng nói chuyện náo nhiệt bên tỏng bổng nhiên dừng lại, ai nấy đều nhìn.
Dưới ánh đèn mông lung, Vân Thiên Vũ mặc một bộ y phục màu hồng đào thêu hoa mai, bên ngoài khoác một chiếc áo lông hồ ly trắng.
Chiếc áo khoác màu trắng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn bóng mịn của nàng, mềm mịn như trứng gà bóc, đôi mắt vừa đen vừa sáng, sáng như những vì sao trên trời vậy, phát ra luồng sáng lạnh lẽo, dưới chiếc mũi thẳng, đôi môi dù không đánh son nhưng vẫn đỏ thắm, càng nhìn càng đẹp.
Vốn dĩ sinh ra đã đẹp rồi, bản lĩnh lại rất lớn, tinh thông y thuật, linh lực cao thâm, còn đặc biệt thông minh.
Một nữ tử như vậy thật sự khiến cho người ta muốn hận cũng không hận nổi.
Những người trong bốn đại gia tộc đều nhìn thấy nàng xuất hiện, sớm cười chào đón nàng đi vào.
Trước mắt vị quận chúa và vương gia đã bãi bỏ hôn ước, vậy nàng là hoa rơi vào nhà nào, e là vẫn chưa biết được.
Bốn đại gia tộc thực ra đều động tâm, muốn cưới nữ nhân như vậy về phủ.
Cho nên ai nấy cũng đều rất niềm nở.
Trong điện, duy nhất chỉ có hai người sắc mặt lạnh lùng nhìn những người của bốn đại gia tộc chào hỏi qua lại với Vân Thiên Vũ.
Ánh mắt vừa đố kị vừa căm hận.
Hai nữ nhân này, một người là Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ.
Dung Kỳ chỉ cần nghĩ tới người mình thích bị nữ nhân này cướp đi, trong lòng nàng ta lại rỉ máu.
Nàng ta bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ cuối cùng lại dẫn tới kết cục như vậy sao?
Vì biểu ca, nàng ta cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi.
Nhiều năm như vậy nàng ta tu luyện linh sơn, luyện đan chính là vì muốn xứng với người đàn ông như vậy.
Nhưng không ngờ hắn lại hoàn toàn không để tâm, hơn nữa lại còn rất ruồng bỏ nàng ta.
Dung Kỳ nghĩ tới đây lửa hận lại dâng trào, ngón tay lặng lẽ cuộn chặt lại.
Có điều nàng ta là người thông minh, biết nữ nhân Vân Thiên Vũ không dễ đối phó, cho nên nàng sẽ không tùy tiện ra tay.
Ngoài Gia khánh quận chúa Dung Kỳ ra, trác phi Thác Bạt Trinh ngồi ở vị trí trên cao trên đại điện sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.
Nghĩ tới bản thân cuối cùng lại gả cho lão hoàng đế, một người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả cha mình, Thác Bạt Trinh chỉ cảm thấy bản thân buồn nôn kinh khủng.
Tất cả những điều này đều là do Vân Thiên Vũ ban tặng.
Đặc biệt là trước đó nàng ta còn nghe nói Vân Thiên Vũ đánh huynh trưởng nàng ta ngay giữa đường, Tiêu Cửu Uyên còn đánh hoàng huynh của nàng ta thừa sống thiếu chết.
Đáng ghét, đáng ghét, chuyện này nàng ta sẽ không để cho qua như vậy đâu.
Thác Bạt Trinh nắm chặt tay, đúng lúc này, giọng nói của hoàng hậu nương nương vang lên: “Linh Nghi quận chúa tới rồi sao, mau qua đây ngồi đi.”
Vân Thiên Vũ lễ phép hành lễ với hoàng hậu.
“Thần nữa bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Tưởng hoàng hậu mỉm cười nói: “Không cần quá đa lễ, hôm nay chúng ta không chú trọng nhiều lễ tiết như vậy.”
Lời của Tưởng hoàng hậu vô cùng thân thiết.
Vân Thiên Vũ khẽ chau mày, đồng tử thoáng hiện nét lạnh lùng.
Nàng và Tưởng hoàng hậu vẫn luôn bất hòa, trước đó chuyện xảy ra giữa nàng và Vân Thiên Tuyết tại phủ Tưởng Quốc Công, hoàng hậu vô cùng tức giận, chỉ có điều e ngại danh phận chính phi Tiêu Cửu Uyên của nàng nên mới không dám đụng đến nàng.
Vân Thiên Vũ dám khẳng định, Tưởng hoàng hậu vẫn luôn muốn trừng trị nàng, chỉ là vẫn chưa tìm thấy cơ hội mà thôi.
Hiện tại bà ta lại thân thiết đến như vậy, lại đang diễn trò gì nữa đây.