Tiêu Cửu Uyên nổi cơn thịnh nộ: “Người đó là ai?”
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, nếu nàng nói người đó là Gia Khánh quận chúa, hắn sẽ tin sao?
Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn luôn cho rằng Gia Khánh quận chúa chính là ân nhân cứu mạng của nàng.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện thanh thúy dễ nghe.
“Hắc Diệu, biểu ca ta đâu.”
Vân Thiên Vũ nhướn mi, không dây dưa mà lên tiếng khẳng định: “Người đó chính là Gia Khánh quận chúa, lúc ấy ta xuống núi tìm người chính là tìm nàng ấy, ngoài nàng ấy, còn có vài người khác nữa.”
Vân Thiên Vũ nói xong không đợi Tiêu Cửu Uyên nói chuyện, lấy dũng khí nói một hơi: “Ta đưa các nàng ấy tới chỗ của ngươi, chỉ xuống phía dưới nói với các nàng ấy là ngươi đang ở dưới, bảo bọn họ đi xuống cứu người, nhưng mà Gia Khánh quận chúa không vội đi xuống, nàng ta cho một thiếu niên khác tới giết ta.”
“Thiếu niên kia không đành lòng, kết quả chỉ hạ dược ta, rồi sau đó đuổi ta xuống núi.”
“Bắt đầu từ dạo đó, ta không còn nhớ chuyện người đã cứu ta.”
Vân Thiên Vũ mới vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên đã tức giận đưa tay gạt phăng ấm trà tử sa bên cạnh: “Đồ khốn kiếp đáng chết.”
Tiêu Cửu Uyên tưởng tượng đến tình huống lúc đó, Vân Thiên Vũ nhỏ bé thiếu chút nữa bị giết, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Hiện tại dường như chuyện của hắn không còn quan trọng nữa.
Khúc mắc trong lòng hắn giờ đây cũng đã được tháo gỡ.
Không phải Vân Thiên Vũ nhỏ bé không cứu hắn, mà là nàng bị người ta hạ dược, đã quên đi sự tình lúc đó.
Kẻ đáng giận thực sự chính là nữ nhân Gia Khánh ác độc, nàng ta lúc ấy mới mười tuổi, vậy mà tâm kế đã thâm sâu như vậy.
Thật là quá đáng sợ.
Hiện tại trong lòng Tiêu Cửu Uyên đầy sự ghét bỏ.
Động tĩnh trong phòng đã kinh động người bên ngoài.
Gia Khánh quận chúa sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nói: “Bên trong xảy ra chuyện gì?”
Nàng ta đẩy Hắc Diệu ra để xông vào, Hắc Diệu cũng vào theo nàng, bởi vì nghe thấy tiếng động, gã sợ bên trong xảy ra chuyện, cho dù là vương gia phát hỏa đánh quận chúa, hay là quận chúa đánh vương gia đều không tốt.
Sau đó Diệp Gia cũng theo vào.
Ngoài bọn họ ra, đám người Hạ Hỉ đang chuẩn bị đồ ăn sáng cũng chạy tới.
Vừa đi đến đại sảnh, đã thấy đại sảnh bừa bãi khắp nơi, Tiêu Cửu Uyên vẻ mặt cuồng nộ đứng ở giữa đại sảnh.
Mọi người không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ là Linh Nghi quận chúa chọc giận vương gia.
Gia Khánh quận chúa nhanh chóng liếc Vân Thiên Vũ một cái, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, tỏ vẻ quan tâm: “Biểu ca, huynh không sao chứ, huynh tuyệt đối không cần vì nữ nhân này mà tức giận hại thân.”
Nàng ta nói xong rồi kéo Tiêu Cửu Uyên ngồi xuống, Tiêu Cửu Uyên lập tức đẩy nàng ta ra, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Gia Khánh quận chúa.
Hắn trầm giọng ra mệnh lệnh: “Trừ Gia Khánh và Vân Thiên Vũ, tất cả những người khác đều đi ra ngoài.”
Gia Khánh quận chúa vừa nghe lời này, trong lòng chùng xuống, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ đang đứng ở một bên đại sảnh.
Thấy Vân Thiên Vũ khuôn mặt lạnh như băng nhìn nàng.
Gia Khánh quận chúa đột nhiên hiểu ra, chuyện mình làm năm đó đã bại lộ. Vân Thiên Vũ đã khôi phục ký ức.
Kỳ thật nàng ta vẫn luôn lo sợ chuyện này, cho nên năm đó nàng ta mới kêu sư huynh ném nữ nhân này xuống vách núi.
Nhưng sư huynh lại mềm lòng, kết quả là làm hỏng chuyện của nàng ta.
Gia Khánh quận chúa trong lòng rất hận, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, vô cùng bình tĩnh, nàng ta nhanh chóng động não, suy tính tìm cách.
Nàng ta mau chóng nghĩ ra đối sách, chuyện năm đó không ai nhìn thấy, nàng chỉ cần luôn miệng nói chính nàng ta đã cứu biểu ca, xem Vân Thiên Vũ có thể làm được gì?