Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 577: Khôi phục trí nhớ




Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Lăng Phong nói: “Nghĩa phụ, đây là ký ức nguyên đan, một loại đan dược rất bình thường, người yên tâm, lát nữa con sẽ luyện cho mỗi người một ít đan dược chuyên dùng.”

Nàng nói như vậy, mọi người trong phòng đều vui vẻ.

Tiểu Anh tốc cánh hét lên: “Ta thì sao, chủ tử ta có không?” 

“Có, chờ ta thuần thục hai ngày, mỗi người đều sẽ có.”

Nàng sẽ căn cứ tình hình mỗi người để luyện một ít đan dược thích hợp cho bọn họ.

Tất cả mọi người thật sự đều rất vui. 

Trong phòng tất cả mọi người đều vui vẻ, Vân Thiên Vũ lại sốt ruột muốn ăn ký ức nguyên đan, xem có thể chữa trị chứng mất trí nhớ của mình hay không..

Cho nên nàng nhìn Tiêu Lăng Phong ngáp nói: “Nghĩa phụ, con muốn đi ngủ một lát, chờ con dậy, lại đến thử đan dược khác.”

“Được được. Con nhanh đi ngủ đi.” 

Tiêu Lăng Phong vui vẻ gật đầu liên tục, vài người kích động nói đi ra ngoài.

Sau khi Vân Thiên Vũ vào phòng của mình, căn dặn ba linh thú canh giữ ở bên ngoài.

Nàng ngồi xếp bằng trên giường, sau đó lấy đan dược thượng phẩm lúc trước luyện ra, ăn ký ức nguyên đan. 

Sau khi ăn xong ký ức nguyên đan, trong thời gian ngắn cũng không có phản ứng gì.

Vân Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, đợi một lát, đột nhiên một thanh âm vang lên trong đầu, dường như có thêm cái gì đó.

Nàng rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện hơn mười năm trước. 

Lần này trong đầu thật sự có trí nhớ.

Hóa ra năm đó sau khi nàng ra khỏi sơn cốc, theo con đường lạ xuống núi, thật ra cũng không xa, liền gặp vài người, cầm đầu mấy người đó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi.

Nàng vừa nhìn thấy cô bé, vọt tới kéo cô kêu to: “Tỷ tỷ, cứu mạng, nhanh đi cứu thần tiên ca ca, nhanh đi cứu huynh ấy, trong khe đi rớt xuống khe núi, cầu xin tỷ tỷ cứu huynh ấy đi.” 

Cô bé nghe nàng nói, không kiên nhẫn hung hăng vung tay.

“Buông ra, đứa trẻ chết tiệt này từ đâu ra.”

Thật ra bản thân nàng ta cũng không lớn, nhưng lời nói ra khỏi miệng, nghiễm nhiên lại thành bộ dạng một người lớn. 

Vân Thiên Vũ bé nhỏ như thế nào cũng không buông, gào khóc ôm lấy cánh tay cô bé: “Tỷ tỷ, van xin ngươi, đi cứu thần tiên ca ca đi, huynh ấy sẽ chết mất, ngươi cứu huynh ấy đi, không cứu, huynh ấy sẽ chết, cầu xin ngươi.”

Cô bé bị tiểu Vân Thiên Vũ làm bực bội, vừa dùng lực đẩy Vân Thiên Vũ ra, sau đó còn đá nàng một cước.

Cuối cùng xoay người dẫn người đi, Vân Thiên Vũ bé nhỏ phía sau mau chóng đi lên phía trước, thương tâm khóc lớn, vừa khóc vùa kêu lên. 

“Tỷ tỷ, cầu xin ngươi cứu thần tiên ca ca, tấm lòng huynh ấy rất tốt, huynh ấy là vì cứu ta mới ngã xuống, cầu xin ngươi cứu huynh ấy, huynh ấy đẹp như vậy, còn đẹp hơn thần tiên trên trời.”

Vân Thiên Vũ bé nhỏ gào khóc thương tâm, tiếng cầu khẩn không ngừng.

Cô bé phía trước vốn định xuống núi đột nhiên dừng bước, suy nghĩ một chút trở lại đi tới bên cạnh tiểu Vân Thiên Vũ nhìn nàng. 

“Ngươi mới vừa nói thần tiên ca ca kia rất đẹp.”

Tiểu Vân Thiên Vũ dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, ta chưa từng gặp ai đẹp như thần tiên ca ca.”

Cô bé nhíu mày, sau đó nhìn người thiếu niên bên cạnh nói: “Sư huynh, chúng ta qua xem một chút đi, nói không chừng người kia là biểu ca của muội.” 

“Được, vậy chúng ta mau qua đó đi.”

Cô bé quay đầu chỉ vào tiểu Vân Thiên Vũ nói: “Đi mau, đi trước dẫn đường.”

“Được, được, tỷ tỷ ngươi đi theo ta.” 

Tiểu Vân Thiên Vũ lúc trước bị cô bé dùng sức đẩy, trên tay trên người đều bị đau, nhưng nghe cô bé gọi nàng dẫn đường, nàng lập tức nhanh chóng đứng lên, đi lên phía trước dẫn đường, đi một mạch dẫn mấy người đến chỗ lúc trước nàng đi ra.