Sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng gằn từng tiếng: “Dừng tay.”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Thác Bạt Dã đang đánh người một bên đường lập tức dừng tay nhìn sang.
Gã vừa quay đầu nhìn, nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ đang lạnh lùng trừng mắt với gã.
Trong mắt Thác Bạt Dã hiện lên một tia sáng mừng rỡ, nhưng đến lúc gã nhìn rõ mỹ nữ này là Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Thác Bạt Dã lại chẳng dễ nhìn như thế nữa.
Hôm nay gã đánh bọn người bên đường kia không phải là do nữ nhân trước mặt ban tặng sao?
Vốn bọn họ ngồi trên xe ngựa, đi thẳng đến trước hành cung Đông Ly, ai biết trên đường lại nghe được rất nhiều dân chúng đang nghị luận chuyện hôm nay ở cung yến.
Mắng to người Bắc Địch quốc là kẻ dã man nói lời không giữ lời, còn to tiếng muốn đuổi bọn họ ra ngoài gì đó.
Từ lúc nào Thác Bạt Dã đã nghe thấy những lời đồn đại lưu truyền này, cho nên sẵn đang giận, đánh những dân chúng đang nói chuyện này.
“Ơ, ta tưởng là ai cơ, hóa ra là Lingh Nghi quận chúa, quận chúa thật sự uy phong…’
Thác Bạt Dã buông người dân ra, mạnh mẽ uy vũ bước tơi, nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, giận dữ chỉ vào Thác Bạt Dã: “Ngươi lại dám ban ngày ban mặt đánh người, coi người Đông Ly quốc chúng ta là dễ bắt nạt phải không?”
Thác Bạt Dã cười lạnh một tiếng nói.
“Bổn vương đánh cũng đánh rồi, ngươi có như thế nào đây? Thái tử các ngươi còn chưa nói chuyện, đến lượt một nữ nhân như ngươi lên tiếng sao, thật sự buồn cười, nữ nhân Đông Ly quốc các ngươi thật sự không có giáo dưỡng, nếu ở Bắc Địch quốc chúng ta, nữ nhân không có giáo dưỡng như vậy đã sớm bị đánh rồi, còn để người tùy tiện hỗn xược sao.”
Thác Bạt Dã vừa mới nói xong, bàn tay to duỗi ra bắt lấy Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ vừa lui, xoay mình mệnh lệnh: “Ảnh Tử…”
Vân Thiên Vũ vừa ra lệnh, phía sau một giọng nối xơ xác tiêu điều lạnh lùng sa sầm vang lên: “Hỗn xược.”
Lời vừa dứt, một linh lực màu xanh làm trực tiếp đi qua.Sắc mặt Thác Bạt Dã biến đổi, nhanh chóng thả người lui về.
Ầm một tiếng, chỗ lúc trước gã đứng bị lún thành một hố sâu.
Sắc mặt Thác Bạt Dã thay đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy một người một thân y phục cẩm hoa đi đến từ phía sau.
Nam tử đi đầu lãnh khốc âm trầm, hàn khí quanh thân, bước từ đám người phía ngoài đến. Trên đường phố rất nhiều người tự động tránh ra.
Thác Bạt Dã nhìn thấy người này, trong lòng có chút dè chừng.
Gã đã rơi vào tay Tiêu Cửu Uyên vài lần, hơn nữa Tiêu Cửu Uyên này từ trước đến nay thủ đoạn tàn khốc. Lần trước hoàng huynh gã tính kế hắn, lại bị hắn bắt người giết chết, còn treo thi thể hoàng huynh trên cổng thành.
Thác Bạt Dã nghĩ đến thủ đoạn của Tiêu Cửu Uyên, sắc mặt liền thay đổi.
Nhưng thua người không thua phong thái, Thác Bạt Dã hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Cửu Uyên, chính ngươi không dạy nổi nữ nhân, bổn vương thay ngươi dạy dỗ. Ngươi hẳn là nên cảm kích bổn vương mới phải, nữ nhân này nên đưa về nhốt trong nhà dạy dỗ, chỉ như vậy nàng ta mới sợ.”
“Ở Bắc Địch quốc chúng ta, không có nữ nhân không sợ nam nhân, đến ngựa hoang còn có lúc thuần phục.”
Thác Bạt Dã nói đến vẩy nước miếng, bốn phía không ít người mặt biến sắc, ai cũng nhìn hắn, sau đó nhìn Vân Thiên Vũ.
Linh Nghi quận chúa sẽ không bị Ly thân vương thực sự dạy dỗ đấy chứ? Bởi vì nàng quả thực đã từ hôn với vương gia.
Mọi người đang lo lắng,Vân Thiên Vũ đã nổi giận, lục lực nổi lên trong bàn tay nàng, nàng xoay mình, nhấc bàn tay, tát thẳng vào Thác Bạt Dã.
Bốp bốp bốp.