Vân Thiên Vũ nghe thấy hai nước liên minh không nhịn được cười lạnh, nhìn bộ dạng Bắc Địch quốc cũng không phải thật lòng thành ý muốn liên minh, bọn họ nhất định là có mục đích âm hiểm gì mới tới.
Đợi đạt được mục đích, chỉ sợ bọn họ lại muốn tấn công Đông Ly.
Bởi vì sự phồn hoa của Đông Ly khiến bọn họ tham lam, lúc trước Dũng Vương Thác Bạt Dã có thể trắng trợn lộ rõ tham luyến Đông Ly rồi.
Người như vậy sẽ thật lòng để hai nước liên minh hòa bình sao?
Bọn họ rõ ràng là có mưu đồ gì đó.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến Bắc Địch quốc sở dĩ không dám đánh Đông Ly quốc, chính là Tiêu Cửu Uyên ba lần mang binh đi biên quan đánh binh tướng Bắc Địch khiến hoa rơi nước chảy.
Lúc này mới khiến cho Bắc Địch quốc an phận.
Hiện tại người Bắc Địch quốc đột nhiên nói đến chuyện trao đổi hòa bình, chỉ sợ người bọn họ thật sự muốn đối phó là Tiêu Cửu Uyên.
Diệt trừ Tiêu Cửu Uyên trước, sau đó lại tấn công Đông Ly quốc.
Hay cho một mưu kế lòng lang dạ sói.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhìn phía Tiêu Dạ Thần nói: “Lần này Bắc Địch quốc liên minh e chỉ là giả, mục đích thực sự của bọn họ là Tiêu Cửu Uyên.”
“Cái gì?” Tiêu Dạ Thần nổi giận, lông mày nhướn cao: “Đám chết tiệt khốn kiếp này lại có mục đích như vậy, hoàng thượng không có chuyện gì lại cùng bọn họ liên minh gì đó, nên đuổi bọn họ về Bắc Địch đi.”
Tiêu Dạ Thần tức giận nói, lúc trước, thời điểm người Bắc Địch quốc nói Vũ Mao quái dị, gã đã tức giận, muốn nổi điên.
Tiêu Dạ Thần nghĩ đến điều này, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Dưới ánh mặt trời, nữ tử hoa lệ tuyệt mỹ, khí thế nghiêm nghị, tựa như nữ vương lãnh ngạo cao quý, nhưng bên trong sự lãnh ngạo của nàng lại dung hợp linh tính chi khí, tạo thành phong cách độc đáo của nàng.
Tiêu Dạ Thần si ngốc nhìn nàng.
Diệp Gia ở một bên nhìn Tiêu Dạ Thần, trong lòng thậm chí có một sự xúc động đau lòng cho Tiêu Dạ Thần.
Thật ra Tiêu Dạ Thần này thật sự rất được, đáng tiếc tác phong, khả năng của gã đều không được.
Nếu không, trái lại gã lại thích hợp với Vũ Mao.
Nhưng nữ nhân mạnh mẽ cũng chỉ có nam nhân mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được.
Ba người mỗi người một tâm tư.
Vân Thiên Vũ đã xoay người đi đến trước Thanh Hoa cung, Tiêu Dạ Thần tỉnh người, theo nàng đi ra ngoài.
Y muốn cái gì, trước mắt Vũ Mao là tiểu cô cô của gã, gã không thể lại dò xét trộm nàng, cố gắng ép mình trong lòng không nên có ý tưởng bài trừ.
Trước cửa Thanh Hoa cung, hết sức náo nhiệt.
Rất nhiều triều thần lục tục rời đi.
Trước mắt còn lại một nhóm người, về phần sứ thần Bắc Địch quốc, đã sớm cùng thái tử Tiêu Thiên Ngự rời đi.
Vân Thiên Vũ cùng đám người Tiêu Dạ Thần đi thẳng ra ngoài, bọn họ đi vài bước, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, tất cả đều chạy tới.
Hai người trên mặt phủ ý cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hơi hơi nhíu mi nhìn Tiêu Thiên Nghiêu cùng Tiêu Thiên Dịch.
Nàng và bọn họ tốt như vậy ư, cười đến mức không thấy mắt đâu.
Nhất là Tiêu Thiên Dịch, nàng nhìn y đến phiền chán.
“Hai vị vương gia có chuyện gì sao?”
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu nhã nhặn nói: “Biểu muội, ta đúng lúc xuất cung, muốn cùng biểu muội cùng xuất cung.”
“Đúng đó, bổn vương cũng đúng lúc xuất cung.”
Vân Thiên Vũ nghe thấy Tiêu Thiên Nghiêu nói, càng nhíu mày sâu hơn, trước đây nàng có lẽ chưa từng nghe vị Hoài vương gia này coi mình là biểu muội, bây giờ đến ngay cả biểu muội cũng gọi lên rồi.