Lời của Thác Bạt Dã vừa dứt, trong đại điện đã có người kêu lên: “Dũng vương điện hạ, vậy hãy để cho Trinh Đức công chúa và Linh Nghi quận chúa so tài lại.”
“Đúng vậy, cho bọn họ so tài lại.”
“So tài lại xem rốt cuộc ai thắng ai thua.”
Lần này sắc mặt người Bắc Địch quốc thật sự khó coi, lạnh lùng nhìn đám quần thần Đông Ly quốc trong đại điện.
Quần thần Đông Ly quốc không chịu yếu thế, cũng trừng mắt nhìn lại quần thần Bắc Địch quốc.
Bầu không khí trong đại điện lập tức ngưng đọng.
Lúc này Vân Thiên Vũ mới mở miệng, giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lẽo như nước trên núi, khiến mọi người trong đại điện cảm thấy vô cùng dễ chịu: “Nếu Dũng vương điện hạ và thừa tướng đại nhân đều cho rằng vòng thi này nên hoà nhau thì cứ tính là hòa nhau đi, đây cũng là phong thái của đại quốc chúng ta.”
Chỉ một câu nói đã áp đảo được Bắc Địch quốc.
Vẻ mặt của người Bắc Địch quốc vô cùng khó coi.
Vị Linh Nghi quận chúa này tuy dung mạo như thiên tiên nhưng lại cực kỳ khó chơi.
Có điều Dũng vương Thác Bạt Dã và thừa tướng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhân này đồng ý hòa là tốt rồi, như vậy Thác Bạt Trinh thì sẽ không thua.
Bởi vì vòng thứ ba là so tài về linh lực và linh thú.
Tu vi linh lực của Thác Bạc Trinh rất cao.
Nghĩ như vậy nên Thác Bạt Dã và thừa tướng không hề tính toán so đo với Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt người Bắc Địch quốc đã dễ chịu hơn nhưng sắc mặt người Đông Ly quốc lại không dễ chịu.
Tuy Linh Nghi quận chúa một lời áp đảo người Bắc Địch quốc nhưng vòng thứ ba là so tài về linh lực và linh thú.
Thác Bạt Trinh dám liều lĩnh đề nghị so tài như thế, chắc chắn nàng ta là người có linh lực và có cả linh thú.
Nhưng ở Đông Ly quốc thì bọn họ chưa bao giờ nghe nói Vân Thiên Vũ là một người có linh lực.
Vòng thứ ba này chắc chắn là thua, điều đó không còn gì phải nghi ngờ.
Tại sao Linh Nghi quận chúa không nắm lấy cơ hội ở vòng thứ hai thì có phải đã thắng rồi không.
Nếu nàng thắng ở vòng thứ hai thì cũng chẳng cần so tài ở vòng thứ ba vì nàng đã thắng Thác Bạc Trinh một cách áp đảo.
Trong đại điện không chỉ có sắc mặt của quần thần không tốt mà sắc mặt của hoàng đế cũng không tốt.
Đôi mắt nặng nề nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới người khác mà chỉ nhìn về phía Thác Bạc Trinh đứng cách đó không xa, trầm giọng nói: “Trinh Đức công chúa, có thể bắt đầu thi vòng thứ ba được chưa?”
“Được.”
Thác Bạc Trinh xoay người rồi đưa tay lên, một luồng linh lực màu xanh nhạt bao quanh tay của nàng ta.
Nàng ta xoay người giải phóng linh lực ra.
Mọi người trong đại điện tim như ngừng đập, sau đó cảm thấy không thể thở nổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thác Bạc Trinh.
Thật ra Thác Bạc Trinh đã thu bớt linh lực, chỉ để linh lực nhắm vào Vân Thiên Vũ, nếu nàng ta phóng hết toàn bộ linh lực.
Chỉ sợ những người không có linh lực đều phải hộc máu.
Mặc dù như vậy nhưng những người không có linh lực trong đại điện vẫn thấy mùi máu tanh xộc lên cổ, vô cùng khó chịu.
Những người có linh lực lập tức dùng linh lực chống đỡ nên không thấy gì.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy linh lam của Thác Bạc Trinh thì trong lòng đều ngầm hiểu thắng bại của vòng này.
Vòng này Linh Nghi quận chúa chắc chắn thua.
Thác Bạt Trinh là linh lực cấp lam linh.
Đây là thiên phú, là thiên phú nghịch thiên.
Linh Nghi quận chúa chưa đánh đã thua rồi.
Nhưng có người tinh mắt lại cảm thấy kỳ lạ, vì sao Thác Bạt Trinh đã thi triển linh lực cường đại như thế mà Linh Nghi quận chúa lại không hề hấn gì, vẫn điềm nhiên ung dung đối diện với Thác Bạc Trinh, không có dấu hiệu bị thương.
Đây là tình huống gì vậy.
Mọi người trong đại điện nhìn chằm chằm vào hai nữ tử.