Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 55: Công phu sư tử ngoạm




Editor: Huynhnhu142

Vân Thiên Vũ tưởng tượng hình ảnh như vậy, trong lòng cuối cùng thư thản một chút.

Lúc này nàng nhớ tới một chuyện quan trọng, Tuyên vương lúc trước từng nói muốn bồi thường lại một ít thứ cho nàng, hiện tại ngay trước mặt Tiêu Cửu Uyên, mặc kệ nàng nói lên muốn bao nhiêu đồ, chỉ sợ hắn cũng phải đáp ứng, Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng sâu kín cười, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về Tiêu Thiên Dịch.

Tiêu Thiên Dịch nhìn vẻ mặt nàng vẻ mặt, đột nhiên da đầu có chút tê dại.

Lời của Vân Thiên Vũ đúng lúc vang lên.

”Ly thân vương gia, ngươi đã tới, ta vừa đúng có một chuyện mời làm chứng.”

Vân Thiên Vũ lạnh nhạt nói, lần này Tiêu Cửu Uyên ngược lại không có cự tuyệt, chỉ đơn giản phun một chữ: “Nói.”

Vân Thiên Vũ lập tức chỉ vào Tiêu Thiên Dịch nói: “Tuyên Vương điện hạ bởi vì ngày hôm qua làm chuyện có lỗi với ta, cho nên muốn bồi thường cho ta, ta đang không biết được chắc chắn cùng Tuyên vương muốn bồi thường cái gì, vốn tùy tiện muốn chút bồi thường coi như xong, nhưng trước mắt ta Ly thân vương phi tương lai, nếu muốn ít lại, tựa hồ sẽ làm vương gia mất thể diện, cho nên ta nhất thời rơi vào tình thế khó xử.”

Tiêu Cửu Uyên nâng mi, mày phượng khẽ nhăn, hai mắt đen nhánh sâu như hàn đàm, hắn tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Thiên Vũ.

Nữ nhân này ngược lại vô thì vô khắc muốn lợi dụng hắn a.

Nàng này mở miệng mong chờ, kế tiếp bất kể nàng đòi bao nhiêu đồ, Tiêu Thiên Dịch chỉ sợ sẽ không thể không cho nàng.

Nhưng hắn hiện tại khó chịu vô cùng.

Hắn nhớ Tiêu Cửu Uyên hắn lúc nào bị người lợi dụng qua, bây giờ lại bị người liên tiếp lợi dụng hai lần, trước một lần lợi dụng danh tiếng Ly thân vương phi của hắn, lần này lại tính toán lợi dụng hắn tới cùng Tiêu Thiên Dịch muốn nhiều đồ.

Tiêu Cửu Uyên không có lên tiếng, chỉ một đôi mắt hàn quang văng khắp nơi nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ một cái liền nhìn ra Tiêu Cửu Uyên đã nhìn ra ý đồ của nàng, cho nên lúc này hắn hết sức nổi giận.

Vân Thiên Vũ không nhịn được thở dài một tiếng.

Tiêu Cửu Uyên, vì cái gì thông minh như vậy a.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên, dùng ánh mắt cùng Tiêu Cửu Uyên trao đổi.

Ly thân vương gia, lần này là ta không đúng, ta thiếu ngươi một lần nhân tình, ngày sau nếu ngươi có cần, ta còn nợ ngươi lần nhân tình này.

Tiêu Cửu Uyên ánh mắt lãnh lệ thích giết chóc, nếu không phải nhịn được, hắn thật muốn bóp chết nữ nhân này.

Bất quá cuối cùng hắn rốt cuộc vẫn là mở miệng, vì nữ nhân này trước mắt là con cờ của hắn, hơn nữa nhìn thấy được là một con cờ đặc biệt thông minh, hắn nếu bóp chết nàng, còn phải tốn công tìm con cờ khác, quá phiền toái.

Quan trọng nhất là những con cờ kia bình thường cũng rất hoa si, luôn cho mình sẽ thích các nàng.

Tiêu Cửu Uyên không thích phiền toái, thích cùng người thông minh giao thiệp.

Vân Thiên Vũ mặc dù quỷ nhan xấu xí, nhưng không thể nghi ngờ rất thông minh, bởi vì điểm này, Tiêu Cửu Uyên nhịn xuống, nhìn về Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi có thể nghĩ tới đây một chút rất tốt, ngày sau bất kể làm chuyện gì, nhất định phải nhớ không được làm mất mặt Ly thân vương phủ, nếu không bổn vương không ngại bóp chết ngươi.”

Tiêu Cửu Uyên dứt lời, trong phòng khách bao nhiêu thanh âm hút khí, mọi người kinh hãi vô cùng nhìn Tiêu Cửu Uyên, đây là ý gì.

Ly thân vương gia thế nhưng thật thừa nhận thân phận của Vân Thiên Vũ, chẳng những thừa nhận, còn không để cho nàng phải mất thể diện của Ly thân vương phủ.

Cái này...

Tiêu Thiên Dịch trắng mặt, hối hận hôm nay tới trước Vĩnh Ninh Hậu phủ, hối hận nói cho Vân Thiên Vũ cái gì bồi thường lại.

Hắn nào biết Tiêu Cửu Uyên hôm nay sẽ tới a??

Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ mặt mũi thản nhiên đón miệng: “Vâng, vương gia, ta nhớ, sau này ta ở bất kỳ trường hợp nào cũng sẽ không làm mất thể diện của Ly thân vương phủ.”

Nàng sau khi nói xong nhìn về Tiêu Thiên Dịch: “Tuyên Vương điện hạ, ngươi đã một lòng muốn bồi thường lại cho ta, vậy ta liền không khách khí, ngươi chỉ cần cho ta hai rương châu báu, hai rương dược liệu thượng hạng, mười bảy khúc gấm hoa vân cẩm, mặc khác cho thêm ta năm mươi vạn lượng ngân phiếu đi.”