Trong đại điện, rất nhiều người bị dọa sợ mà lùi ra sau, vừa lùi vừa nói: “A, dã nhân phát điên.”
“Gã ta sẽ không giết người chứ.”
“Không cần sợ không cần sợ, Ly thân vương gia đã nói tên này chính là bại tướng trong tay thuộc hạ của hắn.”
Thác Bạc Dã vừa nghe được những lời này, lại càng thêm phẫn nộ.
Gã vung tay muốn đánh Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh một tiếng, phất ngón tay, một đạo linh khí liền lập tức phóng ta, nếu tên này muốn tìm cái chết thì hắn sẽ thành toàn thôi.
Nhưng khi hai người còn chưa bắt đầu đánh nhau thì ngoài điện đã vang lên tiếng hô to của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Hoàng đế bệ hạ đang đi vào.
Tất cả mọi người trong điện đều phần phật một tiếng rồi chạy ngay đến trước cửa điện, quỳ xuống.
Tiêu Cửu Uyên cũng không muốn làm khó Thác Bạc Dã, hắn ung dung thong thả sửa sang lại y phục, từ từ quỳ xuống đón tiếp hoàng thượng.
Thác Bạc Dã ánh mắt như thiêu đốt trừng trừng nhìn Tiêu Cửu Uyên, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhưng gã ta lại bị Thác Bạc Trinh đứng bên cạnh lôi kéo, Thác Bạc Trinh trừng mắt với Thác Bạc Dã một cái, cảnh cáo nói.
“Ngươi an phận một chút đi, ngươi không hoàn thành được việc mà phụ hoàng giao thì lúc trở về sẽ bị phạt nặng.”
Thác Bạc Trinh biết ý đồ lần này của phụ hoàng khi phái vị hoàng huynh hữu dũng vô mưu này đi là vì gã ta làm loạn ở Đông Ly quốc, mượn cơ hội xả giận.
Ai ngờ Đông Ly quốc cũng không phải hiền lành gì, nhiệm vụ không những không hoàn thành, ngược lại còn tự làm mình bẽ mặt.
Lúc ấy Thác Bạc Trinh không đồng ý với chủ ý của phụ hoàng, nhưng nàng ta thật đắc dĩ vì không cách nào làm trái mệnh lệnh.
Chỉ có thể cùng hoàng huynh ngu xuẩn này tới Đông Ly quốc.
Nhưng vẫn may mắn, trước khi đi phụ hoàng đã hạ ý chỉ, Thác Bạc Dã phải nghe theo lời nàng ta.
Thác Bạc Dã nghe hoàng muội nói xong, rốt cuộc cũng an phận câm miệng, nhưng trong lòng gã vẫn âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải sỉ nhục thẳng mặt Tiêu Cửu Uyên.
Cả Thác Bạc Dã và công chúa Thác Bạc Trinh đều có ý muốn này, Tiêu Cửu Uyên trước mặt mọi người vả mặt hoành huynh của nàng ta như vậy, thật ra không chỉ muốn uy hiếp một mình gã mà là muốn khi dễ toàn bộ Bắc Địch quốc bọn họ, chiêu thức ấy của hắn rõ ràng là muốn thị uy sứ thần Bắc Địch Quốc.
Bọn họ Đông Ly quốc cũng không xem trọng Bắc Địch Quốc đâu.
Thác Bạc Trinh hừ lạnh, Tiêu Cửu Uyên, ngươi dám làm Bắc Địch quốc bẽ mặt, ta đây cũng có gan tát mặt ngươi.
Ngoài cửa đại điện, Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu cùng tiến vào trong.
Sứ thần Bắc Địch Quốc sôi nổi khom lưng hành lễ với hoàng đế: “Bái kiến Đông Ly Hoàng đế bệ hạ.”
Hoàng đế cười gật đầu, vô cùng thân thiện nói với đám người Thác Bạc Dã.
“Dũng vương điện hạ ở xa tới, không cần đa lễ.”
Thác Bạc Dã lập tức muốn tâu lên những chuyện Tiêu Cửu Uyên vừa làm, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ muội muội Thác Bạc Trinh nên không dám nói bậy nữa.
“Tạ Hoàng đế bệ hạ.”
“Ha ha, tốt, tốt.”
Hoàng đế đang rất hưng phát, trực tiếp đi thẳng vào điện.
Đợi cho Hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu đã an tọa, chúng thần trong đại điện cùng gia quyến mới nhanh chóng tìm chỗ ngồi.
Hôm nay Thác Bạc Dã được xem là khách quý nên vị trí ngồi cũng được uy tiên, ở ngay phía dưới bậc thang dẫn lên ngai vàng của Hoàng đế.
Ngồi trên kia là kẻ thù của Thác Bạc Dã, Tiêu Cửu Uyên, Thác Bạc Dã trừng trừng hai mắt đỏ ngầu về phía Tiêu Cửu Uyên, hận không thể trực tiếp xé xác Tiêu Cửu Uyên.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên vẫn vờ như không thấy, ánh mắt hắn như hồ sâu u tĩnh không một gợn sóng.
Vân Thiên Vũ thân là An Thân Vương phủ quận chúa nên vị trí ngồi là ở phía dưới Tiêu Cửu Uyên, hai người cách nhau rất gần.
Nhưng Vân Thiên Vũ cũng không nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng nàng nhìn thì người khác lại nhìn, Bắc Địch quốc Trinh Đức công chúa ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, sau đó đột nhiên nhìn phía Vân Thiên Vũ.