Vân Thiên Vũ gật đầu, sứ thần của Bắc Địch quốc vào kinh, hoàng đế bệ hạ tất nhiên muốn thiết yến chiêu đãi sứ thần của Bắc Địch quốc ở trong cung, đây chính là nghi thức liên quan đến hòa bình giữa hai nước, chắc chắn sẽ không qua loa.
Nhưng cho dù có thất lễ với Bắc Địch quốc, bọn họ chắc chắn cũng không nên vạch lá tìm sâu, cuối cùng bọn họ chỉ là những tên bại trận, nếu như không phải bọn họ đánh không lại binh tướng của Tiêu Cửu Uyên, chỉ sợ bây giờ bọn họ vẫn muốn gây chiến, cho đến khi đánh bại Đông Ly quốc mới thôi.
Cho nên nếu đã là nước bại trận thì có tư cách gì để ngông cuồng kiêu ngạo chứ.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện lúc trước nghe Tiểu Linh Đang bẩm báo. Lần này hoàng tử Dũng vương gì đó là người dẫn đầu Bắc Địch quốc, nghe nói người này tính tình thô lỗ lại còn kích động, tại sao Bắc Địch quốc lại phái người như vậy đến Đông Ly.
Chỉ sợ có ý tứ xem nhẹ Đông Ly quốc, hoặc là còn có ý muốn mượn cơ hội để gây sự.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa nói: "Được, ta đi chuẩn bị một chút, sau đó cùng ngươi vào cung dự tiệc."
“Được.”
Kinh thành Đông Ly quốc, trên đường có rất nhiều xe ngựa chậm rãi đi về phía cung để dự tiệc.
Nhưng không khí hơi tiêu điều, hôm qua trong cung đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mỗi người vẫn còn sợ hãi, đối với chuyện vào cung dự tiệc có hơi kiêng kị, sợ hôm nay vào cung dự tiệc lại xảy ra chuyện gì, cho nên cả đám đều im lặng không nói gì, chỉ ngắm nhìn xe ngựa từng chiếc chạy về phía hoàng cung.
Hôm nay yến tiệc được cử hành ở Thanh Hoa cung, đây là nơi hoàng đế chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.
Lúc Vân Thiên Vũ và Tiêu Dạ Thần đến, có rất nhiều người đã đến nơi, trong điện thỉnh thoảng truyền tới tiếng huyên náo.
Tuy rằng rất nhiều người đã chịu ảnh hưởng của ngày hôm qua nhưng vì không ngăn nổi miệng của nhiều người, cho nên trong điện vẫn vô cùng náo nhiệt.
Vân Thiên Vũ mới vừa đi tới trước cửa đại điện liền nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân, bên cạnh có tiếng hô vang lên: "Ly thân vương gia đến."
Vân Thiên Vũ nghĩ tới giấc mơ đêm qua, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên đã dẫn mấy người đệ tử thế gia đi tới.
Mặc dù rất nhiều người mặc y phục rực rỡ đi cùng một chỗ, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn chói mắt nhất, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không giống với thiếu niên ánh mắt sáng như trăng rằm ở trong mơ kia.
Chẳng lẽ thật sự chuyện kia đã khiến trái tim hắn có một sự thay đổi lớn, cho nên hắn mới có thể biến thành như vậy sao?
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, Tiêu Cửu Uyên đã bước những bước lớn đến trước mặt nàng.
Một vài thanh niên tài tuấn ở phía sau hắn lập tức biết điều đi đến kéo Tiêu Dạ Thần vào đại điện, để lại không gian cho Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ bởi vì cảnh trong mơ đêm qua, cho nên đối với Tiêu Cửu Uyên cũng không lạnh nhạt như vậy nữa.
Điều này khiến Tiêu Cửu Uyên cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Nha đầu này hôm nay tại sao lại tốt như vậy.
"Vân Thiên Vũ, hôm nay ngươi có gì đó hơi khác."
Vân Thiên Vũ nhếch miệng, thản nhiên nói: "Tâm trạng tốt."
Nàng nói xong liền đi vào điện, không có ý định để ý tới Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên lại đi theo phía sau nàng.
Hắn vừa đi vừa nói: "Vân Thiên Vũ, hôm nay ngươi sẽ không muốn hủy hôn nữa chứ, hôm nay là ngày chiêu đãi sứ thần của Đông Ly quốc, nếu như ngươi nhắc lại chuyện hủy hôn, như vậy sẽ khiến người của Đông Ly quốc chế giễu."
"Ta không sợ, ngươi sợ sao?" Vân Thiên Vũ tức giận đích ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh.
Tiêu Cửu Uyên nhướn lông mày, ánh mắt lóe sáng, nghiêm nghị nói: "Bổn vương sợ cái gì, bổn vương chỉ có lòng tốt nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi có hủy hôn mười lần, bổn vương cũng sẽ không đồng ý."
Vân Thiên Vũ nghe thấy như vậy, mặt lập tức đen lại, ngẩng đầu lên u ám nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói thẳng với Tiêu Cửu Uyên: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi hiểu tôn trọng ý nguyện của người khác là gì không? Nếu ngươi không học được cách tôn trọng người khác, đại khái cả đời này cũng chỉ là một vương gia cao cao tại thượng, không có bằng hữu, không có người thân, không có thê tử, không có gì cả."