Gia Khánh quận chúa vội vàng kéo tay thái hậu: “Thái hậu nương nương, biểu ca cát nhân tất có thiên tướng, sẽ không sao đâu, người đừng buồn nữa.”
Gia Khánh nói đến đây, ánh mắt đột nhiên u ám, từ từ ngẩng đầu liếc Vân Thiên Vũ, sau đó khẽ cười.
Vân Thiên Vũ thấy nàng ta cười, chỉ cảm thấy lạ.
Thái hậu ở bên cạnh vẫn buồn bã nói.
“Vũ nhi, ngươi không biết đó thôi, trước đây Cửu Uyên không lạnh lùng với người khác như bây giờ, trước kia nó là một hoàng tử tâm địa rất tốt, nhưng bởi vì tâm địa nó tốt nên nó luôn bị người khác hãm hại, nhiều lần bị người khác làm hại, có một lần bị thương nặng nhất, mấy người ám sát một đứa bé gái, khi đó võ công của Cửu Uyên không cao, nhưng cố dốc hết toàn lực để cứu đứa bé đó, cuối cùng cả hai bị đánh rơi xuống một vách đá và mắc kẹt tại đó.”
Thái hậu nói đến tình hình lúc nói, nhẹ giọng khóc nức nở, nghĩ đến hình ảnh lúc đó, cho đến giờ vẫn chưa hết sợ.
“Thái hậu nương nương đừng đau lòng, đáng hận nhất là đứa bé gái vong ân phụ nghĩa kia, biểu ca dốc toàn lực đưa nàng ta ra khỏi khe núi, bảo nàng ta đi tìm người đến cứu biểu ca, mà nàng ta một đi không trở lại.”
Thái hậu hơi gật đầu, sau đó thở dài nói.
“May mắn lúc đó có ngươi, nhưng chờ ngươi đưa Cửu Uyên về, nó đã suýt mất mạng, ngự y dốc toàn lực chữa trị ba ngày, sau ba ngày nó tính lại, thay đổi tính tình, không bao giờ giống Cửu Uyên nhân từ của trước kia nữa.
Thật ra chuyện đó không chỉ làm thay đổi tính cách của Cửu Uyên, mà còn khiến hắn mắc một loại bệnh kỳ lạ, hắn không dám ở một mình trong không gian hẹp, sẽ khiến hắn hô hấp khó khăn, không thở nổi, thậm chí còn hôn mê.
Chính bởi vì loại bệnh quái lạ này, cho nên tính tình của hắn mới ngày càng lạnh lùng vô tình.
Thái hậu nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nói: “Cho nên Vũ nhi, ngươi đừng chỉ trách nó, chỉ là nó bị làm hại nhiều rồi, cho nên không dám dễ dàng tin tưởng người khác.”
Vân Thiên Vũ nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cô không nghĩ tới lúc nhỏ Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn không giống bây giờ, mà còn chịu tổn thương lớn như vậy.
Hơn nữa thái hậu nói đến chuyện trước kia, trong lòng nàng lại tràn đầy cảm xúc, hơn nữa trong đầu như có một thứ gì đó muốn thay đổi.
Vân Thiên Vũ đang tò mò, quận chúa Gia Khán lại nở nụ cười cổ quái: “Linh Nghi quận chúa, ngươi nhớ chuyện lúc nhỏ không?”
Vân Thiên Vũ nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không nhớ rõ nữa."
Bởi vì nàng cũng không phải là chủ của cơ thể này, nên đối với trí nhớ của cơ thể này nàng không thể dung nạp hết được, càng huống chi là chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
Nhưng cũng không nhất định, như lần trước lúc nàng đang nằm mơ, trong mơ nàng đã vô tình cứu Tuyên Vương.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ Gia Khánh quận chúa ở một bên khẽ cười: “Không nhớ ra cũng rất bình thường, thật ra chuyện lúc còn quá nhỏ ta cũng không nhớ được.”
Vân Thiên Vũ cảm thấy nụ cười của nữ nhân này ẩn chứa gì đó, chỉ là nàng còn chưa kịp hỏi nhiều, đã nhìn thấy có thái giám vội vàng tiến vào nói: “Thái hậu nương nương, hoàng thượng phái người đến bẩm báo thái hậu nương nương, nghe nói sứ thần Bắc Địch quốc lập tức sẽ vào kinh.”
“Sứ thần Bắc Địch quốc, bọn chúng đến Đông Ly chúng ta làm gì?”
Có thể nói từ xưa đến nay Bắc Địch quốc và Đông Ly quốc là kẻ địch, bởi vì Bắc Địch quốc không có nhiều đất đai, cho nên rất thèm thuồng Đông Ly quốc đất đai màu mỡ, cho nên đã nhiều lần xuất binh tấn công biên cương Đông Ly quốc, ý đồ chiếm Đông Ly quốc.