Vân Thiên Vũ nghe Diệp Gia nói xong, cuối cùng cũng bình tĩnh, lại ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ý lạnh, khóe môi nở nụ cười u ám.
Tiêu Cửu Uyên, ta không tin không bắt ngươi hủy hôn được.
Không phải ngươi không chịu sao? Ta sẽ đánh mạnh vào mặt ngươi, muốn xem ngươi chịu hay là không chịu.
Vân Thiên Vũ hiện lên suy nghĩ, vứt đi không được.
Về tới An thân vương phủ, nàng kêu Diệp Gia lập tức lấy một xấp giấy đỏ tới, sau đó trực tiếp viết lên trên giấy hai chữ, từ hôn.
Vân Thiên Vũ viết xong, vẻ mặt Diệp Gia hơi thay đổi.
“Vũ Mao, muội viết cái này làm gì?”
“Ta sai người dán lên trên cửa lớn Ly thân vương phủ, ta không tin Tiêu Cửu Uyên nhịn được, hắn bực bội chắc chắn sẽ đồng ý từ hôn, thân là Ly thân vương gia Đông Ly quốc, sao hắn chịu được người khác vả mặt nhiều lần.”
Trước đó nàng ở bữa tiệc tuyển phi, công khai nói ra chuyện từ hôn, đã là đánh mặt hắn trước mọi người rồi.
Nàng không tin, bây giờ mình còn làm tới như vậy, hắn sẽ không tức giận.
Diệp Gia hơi lo lắng.
“Nhưng nếu Ly thân vương gia tức giận tìm muội tính sổ thì sao bây giờ, nên biết là muội không đánh lại hắn.”
“Đánh không lại hắn, cũng có thể đánh một trận liều chết, nếu hắn chém giết với ta, thì hôn sự này sẽ càng nên bỏ.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói, đưa tờ giấy trong tay cho Ảnh Tử, ra lệnh: “Ngươi lập tức đến trước Ly thân vương phủ, dán tờ giấy này lên cửa lớn, ta muốn xem Tiêu Cửu Uyên còn nhẫn nhịn được không?”
Vốn dĩ nàng không muốn vạch mặt với Tiêu Cửu Uyên, nhưng hắn lại không tôn trọng nàng, khiến nàng vô cùng giận.
Nếu như thế, nàng sẽ tới đánh mạnh vào mặt hắn.
Dứt lời Ảnh Tử bay ra ngoài, chạy nhanh đến trước cửa Ly thân vương phủ, với năng lực của hắn thì dán một giấy lên cửa Ly thân vương phủ không có gì khó.
Cửa lớn Ly thân vương phủ, nhanh chóng tụ tập không ít người.
Quản gia vương phủ nghe hạ nhân báo cáo, có người dán một tờ giớ lên cửa lớn Ly thân vương phủ, ghi chữ từ hôn.
Quản gia vừa nghe thuộc hạ nói xong, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp.
Chuyện này thì không cần nghĩ cũng đoán được người nào làm.
Ngoại trừ vương phi nhà mình ra, không có người khác.
Hạ Hỉ không dám tự ý quyết định, chạy nhanh đến nơi vương gia ở, báo cáo khẩn cấp việc này với vương gia.
Vốn dĩ Hạ Hỉ cho là nhất định vương gia sẽ tức giận.
Vương phi làm như vậy có hơi quá đáng rồi, lúc trước ở Ngọc Phượng điện xin ý chỉ hủy hôn, bây giờ còn trực tiếp dán giấy trước cửa Ly thân vương phủ.
Vương gia là con cưng của trời, chưa gặp chuyện như vậy bao giờ, nhất định nghe thấy sẽ giận.
Nhưng lúc Hạ Hỉ báo cáo xong, cả nửa ngày cũng không thấy vương gia nhà mình phản ứng gì.
Hắn chỉ im lặng dựa vào thành giường đọc sách.
Hạ Hỉ nhìn chủ nhân yên tĩnh lười biếng, không phản ứng kịp.
Chủ nhân không nghe thấy ư? Nhưng hắn đã nói rất lớn mà!
Hạ Hỉ không nhịn được lại mở miệng báo: “Vương gia, trên cửa vương phủ dán một tờ…”
Hạ Hỉ còn chưa nói hết câu, đột nhiên Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn cúi đầu ngước mắt, khẽ mở miệng nói: “Đi xé giấy dán trước cửa đi, thay một tờ khác, ghi không từ.”
Hạ Hỉ há to miệng hồi lâu không khép lại được, vương gia lại không tức giận, chẳng những không giận, còn bảo hắn dán thêm một tờ giấy nữa.
Trên viết không từ, đây là trực tiếp nói với vương phi, hắn không đồng ý từ hôn ư?
Hạ Hỉ không dám hỏi nhiều, chạy nhanh ra ngoài làm việc, bây giờ hắn chạy không kịp tư duy của vương gia.