Giữa Ngọc Phượng đài yên tĩnh không tiếng nói.
Ai ai cũng nhìn chằm chằm Khâm Thiên Giám, nhìn chằm chằm con vật nghìn năm trong hộp gỗ trên hướng án ngọc đài.
Nghe nói bướm vận rủi này không đơn giản mà tỉnh lại, giờ khắc này tất cả mọi người đều hy vọng bướm vận rủi không tỉnh dậy.
Bởi vì nếu con bướm vận rủi này bị hư não, bay đến trên người bọn họ, vậy không phải bọn họ sẽ bị thiêu chết sao?
Rất nhiều người tim đập thình thịch, nhìn chằm vào con bướm vận rủi kia.
Vân Thiên Vũ cũng nhìn chằm chằm vào con bướm vận rủi kia, chỉ là nàng không khẩn trương giống những người khác, nàng tỉnh táo nghĩ biện pháp.
Hôm nay, cái gì mà vận rủi chi thể thiên giáng tai tinh, rõ ràng là nhằm vào nàng.
Nếu không nhầm thì con bướm vận rủi kia sẽ nhằm vào nàng mà bay tới.
Nếu thật sự có thể khiến con bướm vận rủi kia đậu trên người nàng, nàng sẽ gặp rắc rối lớn.
Mặc dù lúc này nàng là lục linh đỉnh phong, căn bản là không e ngại hoàng thượng.
Nhưng lúc này ở trong ngoài Ngọc Phượng đài có rất nhiều cao thủ, chỉ sợ là bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều cao thủ ẩn núp.
Tự mình khó có thể thoát ra.
Cho nên nàng phải lập tức nghĩ đến biện pháp xoay chuyển cục diện này.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, bỗng nhiên Ngạo Minh chạy đến bên chân.
Ngạo Minh vừa chạy tới liền ngẩng đầu nhìn nàng.
Chủ tử, thên cơ thể người có mùi lạ.
Vân Thiên Vũ vừa nghe Ngạo Minh nói, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, nhanh chóng tập trung nghe rõ, nhưng sao nàng không ngửi thấy mùi lạ trên người mình.
Nếu như nàng đoán được đã sớm nghĩ biện pháp đối phó rồi, sao có thể đứng im chỗ này.
Vân Thiên Vũ ở trong lòng hỏi Ngạo Minh: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy, ta sẽ ngửi nó một lần nữa.”
Một lát sau, Ngạo Minh khẳng định nói: “Đúng vậy, chủ tử, trên cơ thể người có mùi dầu xác chết.”
“Cái gì, dầu xác chết.”
Mặt Vân Thiên Vũ tái đi, đó là mùi dầu xác chết.
Sao lại là mùi dầu xác chết, mùi dầu xác chết rất nặng, sao lại không ngửi thấy chút gì.
Nhưng Vân Thiên Vũ vừa nghĩ là nàng biết rằng ai đó đã thêm một vài loại thuốc vào dầu xác chết, vì vậy người bình thường không thể ngửi thấy mùi đó.
Thế nhưng Ngạo Minh là linh thú, khứu giác rất lợi hại, tất nhiên sẽ phát hiện.
Vân Thiên Vũ đang tức giận, Ngạo Minh lại mở miệng nói: “Chủ tử, cái này là dầu xác chết của linh thú huyết nguyệt ma lang. Vốn dĩ dầu xác chết của huyết nguyệt ma lang không có mùi vị, sau đó người đó sẽ bỏ thêm dược liệu vào dầu, cho nên căn bản là người sẽ không phát hiện chuyện này.”
Chỉ có linh thú bọn họ mới phát hiện ra chuyện như vậy.
Ngạo Minh vừa mới nói xong, Điêu Gia chạy tới phía sau lưng Vân Thiên Vũ.
Trên lưng Điêu Gia còn có Tiểu Anh ngồi trên, hai con thú hiếm khi hòa hợp.
Điêu Gia với tới đã nhanh chóng bẩm báo với Vân Thiên Vũ.
“Chủ tử, ta phát hiện một việc, ta và Tiểu Anh đi một vòng xung quanh, phát hiện có hai người đang nói chuyện, nói cái gì mà bướm vận rủi căn bản không phải là bướm vận rủi, thật ra nó chính là bướm nghiện xác chết, di chuyển vì ngửi thấy mùi xác chết.”
Tiểu Anh nhanh chóng bổ sung: “Dường như bọn họ còn nói đem vật gì đặt lên người chủ tử.”
Điêu Gia vừa dứt lời, sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi không nói nổi.
Xem ra chính là lúc bầu trời đầy mây đen lúc trước, có người thừa lúc hỗn loạn bỏ dầu xác chết lên người nàng.
Người này hẳn là vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chứ không đột nhiên mà tới, nếu đột nhiên tới nhất định nàng sẽ cảnh giác.
Vân Thiên Vũ nghĩ thật nanh xem lúc trước người bên cạnh mình là ai.
Chỉ là nàng vẫn chưa nhớ ra, đã nghe thấy đám người phát ra tiếng kinh hô, bởi vì con bướm bảy màu đã bay ra khỏi hộp gỗ ngàn năm.