Vân Thiên Vũ dùng sức rút tay ra, sau đó lùi lại một bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, trầm giọng nói: “Tiêu Cửu Uyên, đó là chuyện của ta. Về sau tốt nhất người đừng nhúng tay vào chuyện của ta, nếu không đừng có trách ta trở mặt."
Vân Thiên Vũ nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, quay người dẫn Diệp Gia đi vào Ngọc Phượng đài.
Tiêu Cửu Uyên đang đứng trước cửa Ngọc Phượng đài liền đi theo nàng, cùng nàng đi vào trong Ngọc Phượng đài.
Tiêu Cửu Uyên vừa đi vừa nói: “Vân Thiên Vũ, ngươi đang tức giận, chẳng nhẽ vì chuyện xảy ra tối qua...”
Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa nói hết câu, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn xung quanh rồi trừng mắt tức giận nói: “Câm miệng, đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngươi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, chúng ta rõ ràng đã hôn nhau, bổn vương sẽ có trách nhiệm với ngươi.”
“Trách nhiệm gì chứ.” Vân Thiên Vũ tức giận hét lên, sau đó nghĩ đến đây là trước cổng Ngọc Phượng đài, nếu để người khác nghe thấy sẽ rất phiền phức, cho nên Vân Thiên Vũ kéo Tiêu Cửu Uyên đến một góc yên tĩnh của Ngọc Phượng đài.
Nàng chỉ vào Tiêu Cửu Uyên mạnh mẽ nói: “Tốt nhất người nên quên chuyện đêm qua đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì, về sau không được nhắc lại chuyện này nữa, biết chưa?”
Lông mày của Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn lên, đôi mắt phượng ánh lên vẻ kiều mị, khuôn mặt tuấn mỹ không thể tả xiết: “Sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, rõ ràng đã xảy ra rồi, mà xem ra ngươi còn rất tức giận.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong đột nhiên nghĩ ra tại sao Vân Thiên Vũ tức giận như vậy.
Đối với những chuyện thế này thì nữ nhân hơi thiệt thòi.
Hắn nghĩ một lát rồi đi nhanh về phía trước: “Nếu ngươi tức giận thì ta cho ngươi hôn trả, như vậy là mỗi người hôn một cái, rất công bằng.”
Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ ngây người.
Đêm qua là sự cố bất ngờ, bây giờ nam nhân này còn công khai giở trò lưu manh đối với nàng.
Đây rõ ràng là muốn tìm chết.
Vân Thiên Vũ nhấc chân lên hung hăng đá vào Tiêu Cửu Uyên: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi đừng tự cho mình là đẹp, cút, sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói xong liền quay người rời đi, nàng thật sự không muốn để ý tới nam nhân này, nếu không nàng sẽ không nhịn được mà hạ độc chết hắn.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau nhìn Vân Thiên Vũ rời đi, ánh mắt sâu thẳm nói không nên lời, lông mày dài khẽ động, thật ra hắn cũng không để ý việc bị nàng hôn.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ rất tức giận đối với chuyện này, thôi bỏ đi, sau này nhắc lại.
Tiêu Cửu Uyên đứng dậy đi vào Ngọc Phượng đài.
Ngọc Phượng đài vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Cửu Uyên vừa đi vào liền bị mọi người vây quanh.
Vân Thiên Vũ đứng cách đó không xa thấy hắn bị mọi người vây quanh, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Đột nhiên, Yến Thanh Phong tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Linh Nghi quận chúa, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Yến Thanh Phong.
Nói thật nàng với vị quận chúa của phủ Yến Bắc hầu giao tình không tốt lắm nhưng cũng không có ác ý.
Cho nên Vân Thiên Vũ không đánh người có ý tốt, nàng nhìn Yến Thanh Phong rồi khẽ gật đầu: “Ngươi nói đi.”
“Ly thân vương gia thật sự bị trúng độc sao? Người không có việc gì chứ?” Vẻ mặt Yến Thanh Phong lo lắng.
Vân Thiên Vũ ngẩn ra, không nghĩ Yến Thanh Phong sẽ hỏi nàng chuyện này, lúc này nàng mới nhớ ra chuyện Yến Thanh Phong thích Tiêu Cửu Uyên.
Trong lòng không khỏi thở dài, thích ai không thích lại thích tên máu lạnh vô tình Tiêu Cửu Uyên, tên đó không hề biết thương hoa tiếc ngọc, Yến quận chúa đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.