Bạch Diệu ngẩn người ra, sau đó tối sầm mặt mũi, gã còn chưa cưới thê tử, làm sao biết nữ nhân có khó hiểu hay không.
Nhưng chủ tử đã hỏi, tốt xấu gì gã cũng phải nói vài lời.
Bạch Diệu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nữ nhân thật sự khó hiểu, nhưng thuộc hạ cảm thấy Linh Nghi quận chúa không phải nữ nhân như vậy, sở dĩ nàng như vậy thật sự là vì nguyên nhân lúc trước vương gia không tín nhiệm nàng, cho nên nàng mới luôn đối chọi gay gắt với vương gia.”
Lời của Bạch Diệu công tử, trong nháy mắt đã thọc chủ tử nhà mình một đao.
Trên ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên, vẻ mặt đã hiện lên mấy đường nhăn, mang theo tâm tình buồn bực đến giường nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở đầu bên kia, Phượng Vô Nhai lại nghiêm túc kiểm điểm bản thân.
Sao ta lại ngốc như vậy chứ, Vũ Mao muốn làm chuyện tốt, tất nhiên là muốn tự mình làm việc tốt, ta lại phái thủ hạ đi đoạt lấy chuyện tốt của nàng.
Nàng có thể vui vẻ sao?
Ta thật là ngốc, quá ngu ngốc.
Phượng Vô Nhai nghĩ xong định đứng dậy đi tới An thân vương phủ để nói lời xin lỗi Vân Thiên Vũ, nhưng suy nghĩ lại thì không đi nữa, trước mắt Vũ Mao đang tức giận, mình qua đó không phải tìm chết sao? Vẫn nên đợi nàng bình tĩnh đã.
Ngày hôm sau, Vân Thiên Vũ lại dịch dung thành bộ dáng công tử ngày hôm qua, lúc này mang theo Diệp Gia cùng Họa Mi làm trợ thủ rồi rời phủ, Tiểu Linh Đang bị ở lại An thân vương phủ để kiểm điểm.
Ngày này cuối cùng không có ai tới cướp người bệnh của Vân Thiên Vũ, vào buổi sáng, tổng cộng nàng trị liệu cho gần ba mươi người bệnh, được gần tám trăm điểm, trước mắt còn thiếu khoảng năm sáu trăm điểm là có thể mở được Phượng Linh giới, Vân Thiên Vũ rất vui vẻ.
Buổi chiều chỉ cần trị bệnh cho khoảng hai mươi người bệnh, nàng sẽ có thể mở ra tầng thứ hai Phượng Linh giới.
Chỉ là vào buổi chiều, nàng trị liệu ước chừng được mười mấy người bệnh, nhưng không hề được tăng thêm một điểm nào, Vân Thiên Vũ thấy khó hiểu vô cùng.
Đồng thời nàng phát hiện một hiện tượng, những người bệnh đến trị liệu, tất cả đều là bị thương ngoài da thịt, hơn nữa trông có vẻ như là bị người ta đả thương.
Chuyện này là sao đây?
Vân Thiên Vũ bèn hỏi, quả nhiên những người này là bị người ta đả thương, là bị một đám hắc y nhân không biết xuất hiện từ đâu đả thương.
Những hắc y nhân đó còn ra lệnh rõ ràng bọn họ cần phải tới nơi này trị liệu, nếu không tới nơi này trị liệu, quay lại nếu không phải bị đả thương, thì sẽ bị đánh chết.
Vân Thiên Vũ vừa nghe thấy lời này, tức giận đến gan đau phổi đau toàn thân đau, cả người vô lực.
Điểm của nàng.
Vỗn dĩ Phượng Linh giới cứu người, cần thiết phải là người bệnh hoặc là người bị thương thật sự, nếu có ác ý đả thương người rồi tiến hành cứu trị, điểm sẽ không tăng.
Những người đó bị đả thương, rõ ràng là có người âm thầm nhúng tay vì muốn để nàng trị liệu.
Trực giác của Vân Thiên Vũ cho rằng chuyện này là do Phượng Vô Nhai gây ra.
Chuyện lưu manh như vậy, có lẽ chỉ có ma đầu như Phượng Vô Nhai mới làm được.
Khi Vân Thiên Vũ đang muốn đi tìm Phượng Vô Nhai tính sổ, Phượng Vô Nhai lại mặc bộ y phục màu đỏ quyến rũ xuất hiện.
Sau đó hắn cười rạng rỡ nói với Vân Thiên Vũ.
“Vũ Mao, chuyện này không phải do ta gây ra, nhưng mà ta biết là ai làm đó.”
Kỳ thật Phượng Vô Nhai vốn dĩ cũng muốn làm như vậy, nhưng cuối cùng bị Tiêu Cửu Uyên đoạt trước.
Chủ là ý của Tiêu Cửu Uyên là cho thủ hạ đi khắp nơi đưa người bệnh tới đây, có điều thủ hạ dù đi khắp nơi tìm người bệnh, nhưng người bệnh gần như hết sạch rồi.
Vì có rất nhiều người không tin tưởng loại đại phu tha phương trên đường, luôn cho rằng bọn họ y thuật không đủ cao minh, tình nguyện tiêu tiền để trị bệnh.
Người thực sự tới trị bệnh, kỳ thực là người bệnh không có tiền.
Ngày hôm qua đã trị liệu một ngày, cộng thêm buổi sáng hôm nay, kỳ thực đã không còn người bệnh nào.
Nhưng thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên thấy buổi chiều không có người bệnh nên nhất thời có suy nghĩ làm chuyện này.
Việc này vừa hay bị người của Phượng Vô Nhai thấy được, đã bẩm báo cho Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai nghe xong, lập tức tranh thủ cơ hội chạy nhanh tới đây.