Vân Thiên Vũ thở dài, thật ra nàng vẫn muốn tìm người thích hợp để gả Họa Mi cho, nhưng nha đầu này khăng khăng muốn theo nàng, quả thật Vân Thiên Vũ sợ nàng sẽ liên lụy đến Họa Mi.
Nhưng nếu Họa Mi không muốn xuất giá, nàng cũng không còn cách nào khác.
Chờ khi nàng luyện xong đan dược sẽ luyện cho nha đầu này một ít dược điều dưỡng kinh mạch, mặc dù không thể tu luyện linh lực nhưng vẫn có thể thúc đẩy quá trình luyện công của nàng ấy.
Tuy rằng bên trong Phượng Linh giới có đan dược, nhưng nhữngđan dược đó đều giành cho những người luyện linh lực, hoặc là thuốc để chữa bệnh cứu người.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đi đến phòng khách, nàng nói với Diệp Gia: “Gọi Tiểu Linh Đang và Họa Mi tới đây đi, hôm nay ta muốn mang các nàng ra ngoài xem náo nhiệt.”
Diệp Gia gật đầu, xoay người về phía hậu viện gọi Tiểu Linh Đang và Họa Mi đến.
Vân Thiên Vũ vừa ngồi xuống thì Tiểu Linh Đang và Họa Mi đã vui vẻ hi ha chạy vội đến.
“Vân tỷ tỷ, người dắt chúng ta đi xem náo nhiệt sao.”
“Đúng vậy, tiểu thư dắt chúng ta đi đâu đây?”
Tiểu Linh Đang và Họa Mi vừa dứt lời thì Điêu Gia cùng Tiểu Anh ở phía sau lập tức hưng phấn kêu lên.
“A a, rốt cuộc cũng có thể ra ngoài chơi, thật sự là vui quá, Điêu Gia ta lại được thấy ánh mặt trời rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta rốt cuộc cũng được tự do.”
Vân Thiên Vũ nghe hai con hai linh thú líu lo thì cảm thấy vô cùng bất mãn.
Bọn chúng nói như thể nàng đang ngược đãi chúng vậy, có cần khoa trương đến thế không?
Nàng lạnh lùng liếc nhìn Điêu Gia và Tiểu Anh: “Ta có nói sẽ mang bọn ngươi đi sao?”
“A.”
Điêu Gia và Tiểu Anh cùng thạch đá.
Không mang theo bọn họ đi sao?
Đùa kiểu gì vậy.
Đùa kiểu gì vậy.
Hai con linh thú đồng loạt hét lên: “Chủ nhân, nếu người không mang theo chúng ta chính là vô nhân đạo.”
“Đúng vậy, này quả thật quá vô nhân đạo rồi, chủ tử anh minh vĩ đại, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô nhân đạo như vậy đâu.”
Tiểu Anh lại bắt đầu nịnh hót, con chim này mỗi lần muốn được cho cái gì cũng đều nịnh hót nàng cả.
Đáng tiếc, Vân Thiên Vũ không hề vì mấy lời hoa mỹ kia mà động lòng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt lên tiếng: “Hôm nay ta ra ngoài chính là có việc phải làm, cho nên không thể mang bọn ngươi cùng đi vì sẽ dễ lộ tung tích, cho nên ta quyết định cho các ngươi ở lại An thân vương phủ.”
“Không muốn đâu.”
Không cam lòng, Điêu Gia nằm ngửa ra đất, bốn chân hướng lên trời huơ huơ trong vô vọng.
Tiểu Anh cũng bắt chước nằm vật ra đất hệt Điêu Gia, hai móng vuốt chim cũng đong đưa qua lại.
Nhưng buồn thay, phản đối không thành công, Vân Thiên Vũ đã có diệu kế đối phó với bọn chúng.
“Ngạo Minh, đem hai đứa này ra ngoài đi.”
Ngoài cửa, Ngạo Minh thân chợt xuất hiện, dũng mãnh tiến vào, duỗi hai móng vuốt đem hai tiểu linh thú kia ra ngoài.
Vân Thiên Vũ dặn dò: “Ngạo Minh, ngươi ở vương phủ trông coi bọn chúng, không cho chúng đi ra ngoài.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Ngạo Minh ưu nhã trả lời, dẫn theo hai linh thú kia đi ra.
Ngạo Minh túm Điêu Gia và Tiểu Anh đang tha thiết cầu khẩn: “Miêu ca, không đúng, báo ca, xin buông tha đệ đệ đi.”
“Minh ca ca, ngươi túm ta như vậy làm ta đau quá a, hơn nữa túm ngực ta như vậy sẽ khiến ngực ta biến dạng.”
Tiểu Anh ra sức phóng điện Ngạo Minh.
Đáng tiếc, Ngạo Minh không bị suy suyển gì, giơ móng ném Tiểu Anh lên không trung, rồi dùng một chân khác chụp lại, hay thật, Tiểu Anh bị dọa sợ đến ngất đi, sau đó Ngạo Minh ung dung đem Tiểu Anh đi thẳng ra ngoài.
Một móng vuốt khác của Ngạo Minh đang túm lấy Điêu Gia, yên lặng là vàng, đúng, Điêu Gia câm miệng là được rồi.
Con báo chết tiệt này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Điêu Gia ta xử đẹp ngươi.
Ngạo Minh mang Điêu Gia và Tiểu Anh ra sân, Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia mà phân phó: “Biểu tỷ, tỷ ở lại An thân vương phủ chăm sóc Tiêu Dạ Thần, nếu gã đột nhiên xảy ra chuyện gì, tỷ hãy lập tức nói Ngạo Minh báo cho muội biết, nếu mọi chuyện vẫn ổn thì tỷ hãy chờ gã, tỷ hãy giúp hắn tu luyện Tụ Linh trận của Ly thân vương phủ, những chuyện khác tỷ không cần los.”
“Ta đã biết.”
Diệp Gia gật đầu, nghe theo lời phân phó của nàng mà làm.