Tiêu Dạ Thần vừa nghe thì đã rất kích động cầm lấy tay Vân Thiên Vũ: “Ta không sợ đau, chỉ cần có thể khiến ta mạnh lên thì đau đớn nào ta cũng sẽ chấp nhận hết.”
“Được, vậy ngươi đi theo ta.”
Vân Thiên Vũ nói rồi dẫn gã đi.
Hiện tại nàng đã nghĩ ra được một cách, có thể cho Tiêu Dạ Thần ăn Tẩy Tủy đan, sau đó tiếp tục dùng các loại dược liệu hỗn hợp quý hiếm thả vào nước cho gã tắm gội, kích thích cả trong lẫn ngoài như vậy sẽ có thể cải thiện linh mạch hậu thiên của gã.
Chỉ có điều, cách làm này sẽ khiến gã cảm thấy rất đau đớn, nếu không có ý chí cực lớn thì sẽ sớm bỏ cuộc nửa chừng, như vậy chẳng những không đả thông được linh mạch, ngược lại còn có thể dẫn đến tình trạng linh mạch bị trì trệ.
Cho nên việc này rất nguy hiểm.
Vân Thiên Vũ dẫn Tiêu Dạ Thần đi thẳng đến gian phòng nàng đã chuẩn bị.
Nàng lại dẫn Tiêu Dạ Thần đi ra sau phòng, nghiêm túc hỏi gã: “Tiêu Dạ Thần, ngươi đã sẵn sàng chưa? Việc cải thiện linh mạch này vô cùng đau đớn và không thể dừng lại giữa chừng được, nếu ngươi bỏ cuộc mà nhảy ra khỏi thau tắm này, linh mạch của ngươi sẽ bị co rút, như vậy ngươi linh lực của ngươi sẽ vĩnh viễn đình trệ ở cảnh giới hiện tại, ngươi đã thực sự nghĩ kỹ chưa?”
“Một khi ngươi đã chấp nhận sự đau đớn như lửa đốt toàn thân ấy thì linh mạch sẽ trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, ta dám nói nếu là ngươi tắm trong này, linh mạch của ngươi sẽ đạt được mức cao nhất của linh mạch cấp thấp, nhưng nếu ngươi chịu không nổi thì quá trình tu luyện của ngươi chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn hoàng linh.”
Tiêu Dạ Thần nghe được những lời này của Vân Thiên Vũ, ánh mắt gã lóe sáng, thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
“Tiểu cô cô, ngươi yên tâm đi, cho dù là cầm đao chém ta một ngàn lần thì ta cũng sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Vân Thiên Vũ từ Phượng Linh giới lấy ra một viên Tẩy Tủy đan đưa cho Tiêu Dạ Thần.
“Ăn đi.”
Sau đó nàng lại lấy một viên đan dược thúc đẩy linh lực thả vào thau tắm.
Trong chớp mắt, thau tắm kia nổi lên đám bọt khí màu xanh biếc, không ngừng quay cuồng, hệt như đang nấu nước sôi.
Hơn nữa trong thau tắm kia còn có rất nhiều dược liệu khác, trông chẳng khác gì đang nấu thức ăn.
Đừng nói là ngâm mình, chỉ cần nhìn thôi liền cảm thấy khiếp đảm.
Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn phía Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, vững vàng đi đến trước thau tắm.
Vân Thiên Vũ yên tâm, xoay người đi ra ngoài.
Chờ đến nàng đi ra khỏi phòng, Tiêu Dạ Thần gấp gáp cởi áo ngoài rồi leo vào thau tắm màu xanh biếc đang ùng ục sủi bọt nước kia.
Khi gã vừa tiến vào canh thau tắm thì liền cảm thấy quanh thân mình giống như đang bị lửa thiêu đốt vậy, cực kỳ đau đớn, nhưng Tiêu Dạ Thần vẫn không nhúc nhích mà ngồi xuống thau tắm, mặc kệ đám bọt nước màu xanh biếc kia quay cuồng vờn quanh gã, gã yên lặng ngâm mình hệt như một lão tăng đang tịnh tâm nhẩm kinh.
Bên ngoài phòng, Vân Thiên Vũ và Diệp Gia hai im lặng nghe động tĩnh.
Diệp Gia không nhịn được lo lắng hỏi: “Vũ Mao, muội nói xem Tiêu Dạ Thần có thể chịu đựng được không?”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, sau đó gật đầu khẳng định: “Có thể, bởi vì gã muốn bảo vệ tất cả chúng ta.”
Người có ý nghĩ muốn bảo vệ đồ vật hoặc người thân của mình thường sẽ sinh ra ý chí rất mạnh mẽ, cho nên nàng có thể khẳng định Tiêu Dạ Thần chắc chắn sẽ vượt qua được ải này.
Vân Thiên Vũ không hề lo lắng về việc của Tiêu Dạ Thần, nàng hỏi Diệp Gia: “Tiểu Linh Đang và Họa Mi đâu?”
“Tiểu Linh Đang đang dạy Họa Mi luyện công, mấy con linh thú kia thì đi góp vui, nhưng gần đây tỷ thấy Họa Mi rất cực khổ, muội ấy không muốn làm vướng chân muội nên đã rất cố gắng để luyện võ công.”
“Vất vả cho Họa Mi rồi.”