Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên hiện lên một tia lạnh lùng, ánh nhìn âm u hướng về phía Vân Thiên Vũ.
“Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với bổn vương thì cũng nên chờ đến khi giải quyết xong sự việc của Lăng Vân tông rồi hãy bàn tiếp.”
Hắn nói xong không thèm để ý tới Vân Thiên Vũ mà quay người biến mất trong bóng tối.
Sau lưng hắn, giọng nói lạnh lùng tuyệt tình của Vân Thiên Vũ vang lên: “Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi đã không chịu từ hôn thì chính ta sẽ là người chủ động từ hôn vậy, nhưng như vậy ngươi cũng đừng hối hận.”
Trong bóng đêm, Tiêu Cửu Uyên sau khi nghe được những lời nói lạnh nhạt vô tình này liền liền cảm thấy tâm tình khó chịu như sóng bão cuộn trào, hắn giơ tay lên, một đạo cường đại linh lực phóng ra phá hủy một góc nào đó của An thân vương phủ.
An thân vương Tiêu Lăng Phong ở phía sau tức giận đến mắng ầm cả lên: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi cái tên chết tiệt này, dám cả gan phá nát An thân vương phủ sao, ngươi phải đưa ngân phiếu bồi thường lại đây cho ta, bằng không lão tử sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
Đáng tiếc, Tiêu Cửu Uyên đã đi xa, trước khi rời đi hắn vẫn không quên dặn dò Bạch Diệu: “Cho người xử lý sạch sẽ những xác chết trong viện.”
“Vâng thưa vương gia.”
Bạch Diệu liền cho người nhanh chóng đi xử lý những thuộc hạ của Lăng Vân tông bị giết trong sân viện của Vân Thiên Vũ.
Trong viện, Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần cùng nhìn chằm chằm về phía Vân Thiên Vũ, nghĩ đến những lời Tiêu Cửu Uyên nói trước khi rời đi mà không khỏi lo lắng.
“Nha đầu này, con không nên vội vàng từ hôn với Tiêu Cửu Uyên chứ, Lăng Vân tông đúng là không dễ đối phó đâu.”
“Đúng vậy, tiểu cô cô, vẫn nên chờ đến khi giải quyết xong chuyện của Lăng Vân tông rồi hãy từ hôn cũng được.”
Tiêu Dạ Thần nói đến đây thì có chút đau lòng nhìn Vân Thiên Vũ.
“Xin lỗi, tiểu cô cô, là ta quá vô dụng, ta không thể bảo vệ ngươi.”
Nếu gã đủ mạnh thì đã không cần mượn tay Tiêu Cửu Uyên để bảo vệ người thân của mình.
Vân Thiên Vũ kiên định lắc đầu: “Nghĩa phụ, con không muốn tiếp tục nợ ân tình của Tiêu Cửu Uyên hay bất luận kẻ nào khác nữa, con chỉ muốn tự mình giải quyết chuyện này.”
Tiêu Lăng Phong không đồng ý với Vân Thiên Vũ, nói: “Sao có thể gọi là nợ ân tình của hắn chứ, con cứu hắn một mạng, hắn giúp con đối phó với Lăng Vân tông là chuyện nên làm, nếu không có con thì hắn đã sớm mất mạng từ lâu rồi.”
“Con cứu hắn bởi vì trước đó hắn giúp con rất nhiều việc, hơn nữa con đã hứa sẽ cứu hắn, việc nào ra việc đó, con không phải cứu mạng hắn để đổi lấy sự bảo vệ cả đời từ hắn.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Thân phận hiện tại của nàng là quận chúa của An thân vương phủ, nếu Lăng Vân tông đã không đối phó được nàng thì rất có thể sẽ đối phó với nghĩa phụ và Tiêu Dạ Thần.
Nghĩ vậy, sắc mặt Vân Thiên Vũ trở nên khó coi vô cùng, nàng có thể bảo đảm chính mình sẽ không bị người của Lăng Vân tông bắt đi, bởi vì chỉ sợ người của Lăng Vân tông không biết nàng đang tu luyện lam linh cao cấp, hơn nữa bên người nàng cũng có bóng lam linh tu vi.
Quan trọng nhất chính là bên cạnh nàng còn có cao thủ độc dược là biểu tỷ và Tiểu Linh Đang.
Ngoài ra còn có Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh, Lăng Vân tông rất khó để bắt được nàng.
Nhưng nếu như Lăng Vân tông không bắt được nàng thì sẽ có thể thể sẽ quay sang ra tay với Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần.
Đây mới là chuyện phiền toái.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Lăng Phong cùng Tiêu Dạ Thần một lúc rồi đột nhiên ra quyết định.
“Nghĩa phụ, con không sợ Lăng Vân tông đối phó mình mà chỉ sợ bọn họ ra tay với hai người, cho nên con quyết định, chúng ta tốt hơn vẫn nên tạm thời cắt đứt quan hệ, như vậy đám người của Lăng Vân tông sẽ không đến gây khó dễ cho hai người.”
Nghe Vân Thiên Vũ như vậy, Tiêu Lăng Phong liền không vui, sắc mặt âm trầm bất mãn trừng mắt với Vân Thiên Vũ.
“Vân nha đầu, con là đang sỉ nhục ta sao, con sỉ nhục nghĩa phụ ta, chẳng lẽ ta đây lại là hạng người tham sống sợ chết sao? Ta chỉ là lo lắng cho con xảy ra chuyện, ta đây mới không sợ chết, kỳ thật khi nhi tử ta qua đời, ta đã sớm không muốn sống nữa rồi, hiện tại có con bên cạnh làm ta vui vẻ hơn rất nhiều, cho dù có chết ta cũng không sợ.”