Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 488: Ra Tay




Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên thấy hai luồng linh lực hoàn toàn biến mất, thì ra hai người này đã thu lại khí tức.

Ngược lại có một luồng linh lực khác dao động qua mà kẻ lần này mang theo sát khí.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ trở nên khó coi, xoay người ngồi dậy.

Nàng nhìn về phía góc phòng nơi ba con linh thú đang nằm.

Lúc này cả ba đều nghe thấy tiếng động nên lập tức đứng dậy.

Báo vương Ngạo Minh tao nhã ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Điêu Gia xòe móng vuốt rồi duỗi cái lưng lười biếng, sau đó nhếch miệng lên, mặt đầy vẻ khát máu.

Còn Tiểu Anh xòe đôi cánh, phấn khởi bay qua bay lại trong không trung.

Từ sau khi Tiểu Anh biết mình có thể phun lửa thì rất thích chém giết.

Ai nói nó chỉ là một con vẹt vô dụng, nó là một con phượng hoàng, nó là một con phượng hoàng biết phun lửa Phượng Hoàng.

Nhưng lửa Phượng Hoàng của nó mười lần thì không phun được tám lần, khó khăn lắm mới phun được hai lần.

Nguyên nhân bởi vì tu vi linh lực của nó quá thấp.

Vân Thiên Vũ nhìn ba con linh thú, nàng đang nghĩ có nên tìm thời gian đi đến Thiên Mộc sơn trang một chuyến, không phải vì nàng mà là để cho ba con linh thú tu luyện.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ thì có người đi vào trong viện của nàng.

Ba con linh thú lập tức kêu lên: “Đến đây, đến đây.”

Ba con đều muốn xông ra ngoài chém giết.

Vân Thiên Vũ cũng bị kích động muốn chém giết, thứ nhất ngưng thực linh lực của nàng đã là lục linh, thứ hai hôm nay trong sân nàng đã luyện được Thất Thải Ma Hồn Hoa, nàng muốn thử uy lực của Thất Thải Ma Hồn Hoa.

Chỉ là...

Vân Thiên Vũ nhớ tới trước đó có xuất hiện hai luồng linh lực, một luồng rất có thể là Tiêu Cửu Uyên, một luồng khác là Phượng Vô Nhai.

Nếu hai người đó thật sự đang ở đây thì nàng không còn cơ hội ra tay.

Vân Thiên Vũ vẫn đang nghĩ ngợi thì có người ở bên ngoài uể oải nói: “Không ngờ có kẻ không sợ chết lại đến đây tìm chết, vậy bổn quân có cần phải khách khí nữa không? Đến đây, để bổn quân giết hết bọn ngươi.”

Người này vừa nói xong, Vân Thiên Vũ liền nhận ra ngay giọng nói của Phượng Vô Nhai, mặt lập tức tối sầm lại.

Nàng nhớ lúc trước đã từng nói với Phượng Vô Nhai đừng phái người đến canh chừng nàng, y đã đồng ý và cho bọn chúng trở về, nhưng bây giờ y lại tự mình đến đây.

Thật sự đáng giận mà.

Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn ra bên ngoài.

Nhưng một giọng nói khác vang lên sau Phượng Vô Nhai: “Phượng Vô Nhai, sao ở đâu cũng có chuyện của ngươi thế? Còn nữa, nửa đêm canh ba ngươi vẫn xuất hiện ở phủ An thân vương là có ý định gì?”

Trong đêm tối, toàn thân Tiêu Cửu Uyên lệ khí nồng đậm, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy u ám, đôi mắt lạnh lùng, giận dữ lóe lên sát khí đằng đằng, nhìn chằm chằm vào Phượng Vô Nhai.

Phượng Vô Nhai quay đầu nở nụ cười đầy mê hoặc với Tiêu Cửu Uyên: “Ly thân vương gia, muội muội thân yêu của bổn quân đang ở trong phủ An thân vương, bổn quân đến xem muội ấy thế nào.”

Tiêu Cửu Uyên lập tức sa sầm nét mặt, nhất là khi nghe thấy mấy chữ muội muội thân yêu từ mồm Phương Vũ Nhai.

Hắn muốn giết người đến phát điên, đôi mắt phượng như bị trúng độc trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai, sau đó tay ngưng tụ linh khí, một luồng linh lực màu lam nồng đậm bao quanh thân hắn.

Phượng Vô Nhai không hề nhường nhịn, vừa giơ tay lên đã có một luồng tử linh bao quanh cả người hắn.

Hai người như hai quả cầu phát sáng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hai người lạnh lùng nhìn nhau.

Trong viện, Diệp Tử Yên cùng bọn thuộc hạ nàng ta mang đến lập tức mừng rỡ.

Nếu hai người đó đánh nhau thì quá tốt rồi, hai người đó đều rất lợi hại, nếu đánh nhau sẽ lưỡng bại câu thương, bọn họ sẽ không có vấn đề gì.

Bằng không đêm nay bọn họ muốn đi cũng khó.