Diệp Tử Yên thực sự bị dọa, đáng lẽ muốn gọi thuộc hạ tới cứu mình, nhưng nàng ta nhanh chóng nghĩ ra một chuyện.
Đây là Ly thân vương phủ, bên người Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên có rất nhiều cao thủ lợi hại, nếu người của nàng ta ra tay, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo, Tiêu Cửu Uyên sẽ không để ý tới tiếng tăm của Lăng Vân tông.
Diệp Tử Yên khôn khéo không gọi mấy thuộc hạ lợi hại nữa, chỉ nhìn Tiêu Cửu Uyên và nói: “Ly thân vương gia chờ ta với.”
Tiêu Cửu Uyên giơ tay, thuộc hạ cũng tạm thời dừng hành động lại.
Tiêu Cửu Uyên âm trầm nhìn Diệp Tử Yên: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ngươi không nói đừng trách bổn vương đưa ngươi đi hành hình.”
“Bổn vương hỏi ngươi, sao ngươi lại có thể nhận ra độc huyết anh ma tinh, là ai đã lén lút nói cho ngươi, hay là có ai sai khiến ngươi làm như vậy?”
Sắc mặt Diệp Tử Yên trở lên yếu ớt, răng khẽ cắn lấy môi, không muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tiêu Cửu Uyên đang nhìn nàng ta.
Nàng ta sợ tới mức nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hắc Diệu bên cạnh Tiêu Cửu Uyên.
Hắc Diệu nhìn thấy nữ nhân này nhìn gã, mặt nhanh chóng biến sắc, trong lòng vô cùng bất an.
Gã nhớ tới một chuyện trước khi Diệp Tử Yên đến phủ Ly thân vương, tình cờ đúng lúc chủ tử đến Thiên Mộc sơn trang để tìm hoa linh quỳ tám cánh, bởi vì bản thân dễ xúc động, chủ tử sợ lộ thân phận nên đã để gã ở lại phủ Ly thân vương.
Sau đó Diệp Tử Yên đến Ly thân vương phủ, gã vô cùng khách sáo với nàng ta, thứ nhất là bởi vì nàng là người của Lăng Vân tông, thứ hai gã cho rằng Diệp Tử Yên là một nữ tử tài sắc vẹn toàn vô cùng xứng với chủ tử nhà mình, nữ nhân đầy mưu mô như Vân Thiên Vũ không hề xứng với chủ tử nhà mình.
Bởi vì nghĩ như vậy cho nên gã đối xử rất tốt với Diệp Tử Yên.
Có một lần Diệp Tử Yên chuẩn bị rượu và đồ nhắm mời gã cùng Tô Doanh Nguyệt và vài người trong vương phủ đến uống rượu, đêm đó sau khi uống rượu xong, sau đó gã không hề nhớ được những chuyện khi say.
Chẳng lẽ khi say gã đã nói gì đó. Hắc Diệu càng nghĩ càng lo lắng.
Diệp Tử Yên đã chỉ vào gã, nói: “Là y, chính y đã nói.”
Diệp Tử Yên dứt lời, gương mặt Tiêu Cửu Uyên đầy khó tin, nhìn vào Hắc Diệu đang ở trong bóng tối.
Nhưng hắn không hề nghi ngờ Hắc Diệu, bởi Hắc Diệu là người như thế nào, hắn biết rất rõ. Gã tuyệt đối không phải là người có dã tâm.
Nhưng hắn không ngờ là gã có thể tiết lộ chuyện của hắn với người ngoài, điều này khiến cho Tiêu Cửu Uyên vô cùng thất vọng.
Là do hắn dạy dỗ thất bại, hay là khả năng dạy dỗ thuộc hạ không đủ. Hắc Diệu biết đã biết chuyện Diệp Tử Yên biết độc của chủ tử mình là do gã tiết lộ.
Nghĩ tới việc lúc đó chủ tử suýt chết.
Hắc Diệu hận đến đứt ruột, hắn quỳ gối xuống, dập đầu: “Vương gia, thuộc hạ đáng chết, đúng là lần trước Diệp tiểu thư mời chúng thuộc hạ uống rượu, thuộc hạ sau khi say đã nói những lời không nên nói.”
Lông mày của Tiêu Cửu Uyên nhíu chặt lại, hầm hầm tức giận, hắn giận dữ nhìn Hắc Diệu, sau đó quay lại nhìn Diệp Tử Yên: “Là như vậy sao? Là sau khi y say nói ra sao?”
Lần này Diệp Tử Yên không còn giấu giếm nữa, mà gật đầu: “Đúng vậy, ta lo mình không thể tìm ra căn bệnh mà vương gia mắc phải, cho nên lặng lẽ tìm hiểu tình hình của vương gia ở trong phủ, lúc đầy ta đã hỏi đại nha hoàn Tô Doanh Nguyệt, ai ngờ Tô Doanh Nguyệt cũng không biết tình hình thực tế của vương gia, nhưng nàng ta lại nói với ta về tình hình của Hắc Diệu, nói tính tình y rất dễ xúc động, lại là người bên cạnh vương gia, nên chắc chắn y biết được tình hình của vương gia.”
“Cho nên đêm đó ta mới chuẩn bị tiệc rượu, mời vài người trong vương phủ đến dùng bữa, chúng ta liều mạng chuốc cho Hắc Diệu, quả nhiên y uống rượu, chờ y say rồi ta mới hỏi y, y đã nói về chuyện vương gia bị trúng độc và còn cần dược liệu để giải độc.”