Tiêu Cửu Uyên nói xong giơ tay lên hung hăng đấm xuống chiếc bàn bên cạnh hắn.
Rầm một tiếng, chén trà trên bàn, nước trà đều bắn tung tóe ra ngoài.
Cộng thêm Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt hung tàn hung hăng nhìn Diệp Tử Yên.
Diệp Tử Yên bị hắn làm cho giật mình, hơi sợ hãi lùi về sau một bước, sau đó hỏi Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia muốn hỏi gì?"
"Làm sao ngươi tra ra được độc ma tinh huyết anh trong người ta?"
Diệp Tử Yên ngẩn người, sau đó nhanh chóng đáp: "Ta chính là người có y thuật lợi hại trong Lăng Vân tông, tìm ra độc trong người vương gia cũng là điều rất bình thường mà."
"Nếu như ngươi có thể tìm ra được độc trong người bổn vương, vậy tại sao đến linh quỳ tám cánh ngươi cũng không phân biệt nổi, như vậy là sao?"
Trên mặt Diệp Tử Yên bắt đầu đổ mồ hôi, chân tay lúng túng, nhanh chóng nghĩ ra đối sách, sau đó nói: "Linh quỳ tám cánh đó rất hiếm thấy, ta không nhận ra nó cũng là chuyện rất bình thường, ai ngờ nữ nhân nham hiểm xảo quyệt đó lại giở trò, lấy linh quỳ tám cánh giả ra để lừa ta, vương gia, ta cũng là bị oan đó."
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy Diệp Tử Yên mắng Vân Thiên Vũ nham hiểm xảo quyệt, đồng tử đột nhiên toát ra sát khí hung tàn.
"Nữ nhân nham hiểm xảo quyệt mà ngươi nói chính là vị hôn thê của bổn vương, nếu như ngươi còn dám nói nàng ấy nửa chữ không hay, bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu."
Diệp Tử Yên bị dọa sợ, đồng thời trong lòng nàng ta còn có một ngọn lửa đố kị nổi lên.
Diệp Tử Yên nàng ta muốn có tài liền có tài, muốn dung mạo có dung mạo, nam nhân này lại hoàn toàn không xem nàng ta ra gì, ngược lại nữ nhân xấu xí kia, hắn lại để ý.
Nam nhân này mắt có vấn đề sao?
Diệp Tử Yên rất muốn hỏi Tiêu Cửu Uyên mắt hắn có phải có vấn đề rồi không, một đại mĩ nhân như vậy đứng trước mặt hắn, hắn không biết đường dỗ ngọt nàng ta thì thôi lại còn bảo vệ cho vị hôn thê mặt đầy sẹo kia của hắn.
Đầu óc hắn không có vấn đề gì chứ?
Có điều Diệp Tử Yên chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
Diệp Tử Yên đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên ngồi trên chính đường lại một lần nữa âm trầm nói: "Bổn vương hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi làm sao biết được bổn vương bị trúng độc Ma Tinh Huyết Anh, là có người nói cho ngươi chuyện này hay là có người sai khiến ngươi làm như vậy?"
Diệp Tử Yên sao có thể thừa nhận chuyện này, nếu như thừa nhận có khác gì nói răng y thuật của nàng ta không ổn, không bằng nữ nhân xấu xí Vân Thiên Vũ kia sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Tử Yên liền không chịu nổi, nàng ta đường đường đại tiểu thư Lăng Vân tông, sao có thể không bằng một nữ nhân xấu xí nhỏ nhoi kia được.
"Không, vương gia, đó là do ta tự tra ra được, tuy rằng ta không phân biệt được linh quỳ tám cánh, xảy ra sai sót,nhưng cũng không có nghĩa là ta không thể tra ra được độc mà vương gia trúng."
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, không muốn tiếp tục phí lời với nữ nhân này nữa, trực tiếp hạ lệnh:
"Người đâu, đem nữ nhân này xuống đại hình phục dịch, bổn vương muốn xem xem răng của nàng ta cứng đến đâu, phải rồi, nếu như nàng ta không khai ra thì hãy hủy luôn mặt nàng ta đi."
Lời Tiêu Cửu Uyên vừa dứt, mặt Diệp Tử Yên trắng bệch đến đáng sợ, bình thường nàng ta sợ nhất hai chuyện, một là sợ đau, hai là sợ bị hủy dung.
Hiện tạiTiêu Cửu Uyên lại làm cả hai việc này, điều này khiến cho Diệp Tử Yên bị dọa.
Nàng ta không quan tâm đến hình tượng của mình nữa mà thét lên về phía Tiêu Cửu Uyên: "Ly thân vương gia, ta là người của Lăng Vân tông, người dám động đến ta, Lăng Vân tông bọn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu..."
Diệp Tử Yên còn chưa nói hết, Tiêu Cửu Uyên phất tay, có người tới lôi Diệp Tử Yên ra ngoài.
Nha hoàn phía sau Diệp Tử Yên kêu lên, muốn bảo vệ chủ tử nhà mình. Đáng tiếc trong chính đường, có người xông tới bắt cả nha hoàn của nàng ta cùng lôi đi.