Hắc Diệu xưa này luôn dễ bị kích động, nhanh chóng vươn tay đến trước mặt chủ tử nhà mình, quơ qua quơ lại: “Chủ tử, đây là mấy?”
Trong nháy mắt sắc mặt Tiêu Cửu Uyên không còn diễm lệ nữa, thay vào đó là sự hung tàn khát máu, xoay người trừng mắt với Hắc Diệu.
“Ta thấy ngươi không muốn cái tay này nữa rồi.”
Hắc Diệu sợ lập tức rút tay về, cầu khẩn: “Thuộc hạ biết sai rồi, xin chủ tử đừng chặt tay ta, ta sai rồi, ta sai rồi.”
Tiêu Cửu Uyên xoay người thi triển linh lực hồi phủ, cũng không để ý tới Bạch Diệu và Hắc Diệu sau lưng.
Bạch Diệu trừng mắt liếc Hắc Diệu, sau đó nhỏ giọng nói: “Trước tiên đặt tay này của ngươi lên tay kia của ngươi, lát nữa để cho gia chém toàn bộ hai tay này đi.”
Hắc Diệu sợ đến sắc mặt khó coi, nhanh chóng rút hai tay lại sau lưng, Bạch Diệu phía trước lắc người rời đi.
Hắc Diệu vô cùng ai oán nói thầm: “Các người khi dễ ta.”
Hu hu, cả hai người lãnh huyết vô tình.
Tiêu Cửu Uyên dẫn thủ hạ thẳng một mạch về Ly thân vương phủ, cũng không vội suy nghĩ cách xoay chuyển trái tim Vân Thiên Vũ.
Lúc trước hắn rất muốn rõ ràng, quan hệ Vân Thiên Vũ với hắn rất căng, bây giờ hắn càng nói càng sai, càng làm càng sai, chẳng thà cứ để kéo dài, từ từ nghĩ cách hóa giải cơn tức giận trong lòng Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên không phải không hối hận, không buồn bã, nhưng có hối hận và buồn bã thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi, hắn chỉ cố hết sức vản hồi quan hệ giữa hai người.
Nói chung bây giờ hắn đã nhận thức rõ một việc.
Đó chính là hắn không buông tay Vân Thiên Vũ được, hơn nữa càng không muốn nàng tiếp xúc với nam nhân khác, ngay cả nghe nàng nói chuyện với họ một chút, hắn cũng tức giận sôi lên.
Nhưng càng vào lúc này, hắn càng cần phải tỉnh táo, càng không thể tiếp cận nhiều Vân Thiên Vũ, bởi vì lời nói của nàng, việc nàng làm rất dễ khiến hắn tức giận.
Hắn tức giận đến phát hỏa, trái lại quan hệ giữa hai người càng căng thẳng, còn cho người khác có cơ hội.
Vì không để cho mình suy nghĩ nhiều nữa, Tiêu Cửu Uyên quyết định đem tâm trí của hắn dồn hết vào mưu tính trên cơ thể hắn.
Tiêu Cửu Uyên dẫn theo thủ hạ đi thằng về Ly thân vương phủ.
Một nơi khác, Vân Thiên Vũ ngồi xe ngựa của Phượng Vô Nhai đi thẳng về An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ phát hiện Phượng Vô Nhai nhìn nàng, nàng theo bản năng sờ sờ lên mặt.
“Làm sao vậy, trên mặt ta dính bẩn sao?”
Phượng Vô Nhai lắc đầu: “Không có, chỉ là đang nghĩ đến lời muội nói lúc trước, cảm thấy sao nghe hay như vậy.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe liền nghĩ tới lời mình nói thích Phượng Vô Nhai với Tiêu Cửu Uyên lúc nãy... lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi không nên tưởng thật, ta chỉ là tiện miệng nói ra gây khó dễ cho Tiêu Cửu Uyên.”
Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, trên khuôn mặt hiện đầy vẻ đau lòng, giơ tay lên che lồng ngực mình, đau lòng nhìn Vân Thiên Vũ nói:
“Vũ Mao, muội không thể để ta vui sướng một chút sao? Nhanh chóng găm dao vào, sao muội nhẫn tâm như vậy.”
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai ra vẻ giả vờ, hoàn toàn không giống như vẻ mặt của y, trong lòng thẩm thở phào một hơi.
Trên thực tế nàng không biết, Phượng Vô Nhai nghe nàng nói xong, trong nháy mắt trái tim như bị kim đâm nhói một cái.
Chỉ là con người hắn xưa nay luôn thích dùng vẻ mặt để che đậy suy nghĩ thật của mình, khiến người ta khó phân thật giả.
Cho nên căn bản là Vân Thiên Vũ không chú ý tới hắn không bình thường.
Nhưng Phượng Vô Nhai nhanh chóng trở lại bình thường, lúc này Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên xích mích, kế tiếp chính là cơ hội của hắn, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội, không muốn giống như Tiêu Cửu Uyên, tự chui đầu vào rọ.
Lúc này bên cạnh Vũ Mao không có người khác, hắn nhìn tới nhìn lui, cơ hội của hắn là lớn nhất.