Lúc này Phượng Vô Nhai đang ngây người nhìn nàng.
Y bị kinh động bởi lời nói của Vân Thiên Vũ, mặc dù biết vì sao Vân Thiên Vũ nói thích y, chính là vì muốn làm khó Tiêu Cửu Uyên, nhưng nghe nàng nói lời này, y vẫn cảm thấy vui sướng trong lòng, hơn nữa trái tim còn đập thình thịch thình thịch rất dữ dội.
Thậm chí còn có cảm giác tình nguyện chìm đắm không muốn tỉnh lại.
Vân Thiên Vũ hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của Phượng Vô Nhai, nàng đưa tay kéo Phượng Vô Nhai một cái, nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Phượng Vô Nhai định thần, tâm tình vui vẻ gật đầu: “Được, ta đưa muội trở về An thân vương phủ.”
Hai người họ, kẻ đi trước người đi sau đi đến xe ngựa của Phượng Vô Nhai.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau nhìn thấy cảnh này, cả người tức giận không nói được, thân hình khẽ động liền muốn ngăn cản Vân Thiên Vũ, xử lý Phượng Vô Nhai.
Nhưng hắn bị Tiêu Dạ Thần ngăn cản.
Tiêu Cửu Uyên hung hăng nhìn Tiêu Dạ Thần cản đường, âm trầm mở miệng: “Ngươi cản bổn vương làm cái gì?”
Tâm tình Tiêu Dạ Thần cũng không tốt hơn Tiêu Cửu Uyên bao nhiêu, bởi vì nếu không phải Tiêu Cửu Uyên xuất hiện, Vũ Mao cũng sớm về An thân vương phủ với gã, cũng sẽ không bị Phượng Vô Nhai quấy nhiễu.
Đây là Tiêu Cửu Uyên tự tay đẩy Vũ Mao đến bên cạnh Phượng Vô Nhai.
Gã có thể không tức giận sao?
Nhưng mà Tiêu Cửu Uyên là người từ nhỏ cùng lớn lên với gã, Tiêu Dạ Thần không muốn nhìn hắn vờ ngớ ngẩn, hơn nữa so với Phượng Vô Nhai, Tiêu Dạ Thần hy vọng cuối cùng Vũ Mao sẽ gả cho Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì Tiêu Cửu Uyên là kiểu người nếu chấp nhận ai đó sẽ dùng cả cuộc đời che chở cho nàng, không để cho nàng chịu một chút thiệt thòi, ấm ức nào.
Còn Phượng Vô Nhai, ai mà biết hắn là loại người gì.
Tiêu Dạ Thần nghĩ nhìn phía Tiêu Cửu Uyên, trầm giọng mở miệng nói: “Bây giờ thúc đi lên làm gì, lúc này tiểu cô cô rất khó chịu với thúc, thúc không cho tiểu cô cô làm thì tiểu cô cô sẽ càng phải làm, thúc không thích Phượng, tiểu cô cô sẽ đến gần Phượng Vô Nhai, thúc như vậy không phải là đẩy tiểu cô cô đến bên cạnh Phượng Vô Nhai sao?”
“Vốn dĩ tiểu cô cô không có bao nhiêu giao tình với Phượng Vô Nhai, thúc làm thành như vậy, ngược lại khiến cho quan hệ giữa tiểu cô cô và Phượng Vô Nhai tốt hơn.”
Dường như lời nói của Tiêu Dạ Thần đánh vào đầu hắn, trong nháy mắt Tiêu Cửu Uyên bừng tỉnh.
Hắn lập tức bình tĩnh lại, tất cả điên loạn và tức giận đều biến mất hết, lông mày phượng nhướn lên, đôi mắt đen như nước sơn có một chút ánh sáng lóe lên.
Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh nhìn thấy hắn tỉnh táo lại, cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng ngẫm lại cảm thấy bi ai cho mình, đáng lẽ Tiêu Cửu Uyên là tình địch của mình, nhưng bây giờ gã lại giúp đỡ hắn lôi kéo Vũ Mao.
Giờ phút này trong lòng Tiêu Dạ Thần có trăm mối suy nghĩ, nếu như bây giờ Vũ Mao không phải tiểu cô cô của gã, nhất định gã sẽ không trợ giúp Tiêu Cửu Uyên, mà nỗ lực tranh giành tình cảm của nàng.
Bỗng Tiêu Dạ Thần vô cùng hối hận.
Gã ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Cửu Uyên, thâm trầm nói một câu: “Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế.”
Sau khi nói xong phóng người lên ngựa trở về An thân vương Phủ.
Bên ngoài cửa cung, chỉ còn lại có Tiêu Cửu Uyên và mấy tên thủ hạ.
Đám người Bạch Diệu và Hắc Diệu đến thở mạnh cũng không dám, cẩn thận liếc nhìn chủ tử nhà mình, chỉ sợ chủ tử nổi trận lôi đình, đám thủ hạ bọn họ sẽ thật xui xẻo.
Nhưng cuối cùng Tiêu Cửu Uyên cũng không tức giận, ngược lại khuôn mặt hắn tĩnh lặng như nước, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời như phủ một tầng sáng mờ, khóe môi từ từ nở nụ cười.
Nụ cười của hắn, tỏa ra ánh sáng lung linh, đôi mắt cũng bớt sắc bén lạnh lùng hơn những ngày qua, bây giờ tràn đầy thần thái diễm lệ.
Hiếm khi thấy hắn rạng rỡ như vậy, Bạch Diệu và Hắc Diệu cùng ngẩn ngơ.
Chủ tử sẽ không tức giận đến ngốc chứ.