Phượng Vô Nhai thầm nghĩ, trên mặt y tràn đầy ý cười: "Mặc dù có Tiêu thế tử tới đón muội, ta vẫn cảm thấy lo lắng, khả năng của Tiêu thế tử dường như không được tốt lắm."
Một câu không được tốt của Phượng Vô Nhai đã đập thẳng vào mặt Tiêu Dạ Thần, sắc mặt Tiêu Dạ Thần khó coi trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai, gã lạnh lùng nói: "Phượng Vô Nhai, sau này ngươi tránh xa tiểu cô cô của ta một chút, chúng ta không hoan nghênh ngươi."
Tiêu Dạ Thần thà để Vũ Mao gả cho Tiêu Cửu Uyên, bởi vì nếu như Tiêu Cửu Uyên thật sự đón nhận một người, thích một người, nhất định sẽ vô cùng thương yêu nàng, về phần Phượng Vô Nhai, ai biết y là dạng người gì chứ.
Tuy rằng lúc này y đối Vũ Mao rất ân cần, nhưng người đời ai cũng biết Ma Quân Phượng Vô Nhai Ma Ảnh cung tính tình thay đổi thất thường, vô cùng cổ quái, ai có thể cam đoan tính tình của y sẽ luôn tốt như vậy.
Phượng Vô Nhai nghe xong những lời nói của Tiêu Dạ Thần, cười lạnh một tiếng: "Tiêu Dạ Thần, cái mặt này của người lớn bao nhiêu chứ, ngươi có thể ra mặt cho Vũ Mao sao? Chuyện của ta và muội ấy không tới phiên ngươi xen vào."
"Người là của người thân của ta, sao lại không tới phiên ta xen vào, Phượng Vô Nhai, đừng cho là ta không biết ngươi có tâm tư gì, ngươi vẫn nên từ bỏ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tiêu Dạ Thần hung hăng nói.
Phượng Vô Nhai ha ha cười lạnh, vô cùng xem thường Tiêu Dạ Thần.
Tính tình Vân Thiên Vũ rất cố chấp, nếu như nàng đón nhận y thì tên Tiêu Dạ Thần này chả là cái thá gì cả.
Phượng Vô Nhai châm chọc Tiêu Dạ Thần: "Tiêu Dạ Thần, xem ra ngươi xem trọng bản thân mình quá rồi."
Hai người cứ cãi nhau qua lại, Vân Thiên Vũ ở trong xe ngựa đen mặt lại nhìn hai người kia, đây là muốn cãi thành cái gì đây?
Mắt thấy hai người càng cãi càng ồn, Vân Thiên Vũ nhịn không được nữa, nàng lạnh lùng quát: "Câm mồm."
Nàng vừa quát xong, có một giọng nói lạnh lùng khác truyền đến.
"Ở đây chính là ngoài cửa cung, các ngươi xem nơi này là cái chợ sao? Hai tên nam nhân giống như nữ nhân đanh đá mắng người ở ngoài chợ còn ra thể thống gì nữa."
Sau khi nói xong, có vài người đi tới, dẫn đầu là một người mặc áo đen, Tiêu Cửu Uyên mặc áo choàng vàng ròng, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn tức giận đi tới trừng mắt nhìn Tiêu Dạ Thần và Phượng Vô Nhai.
Nhưng ánh mắt dừng ở trên người Phượng Vô Nhai lâu hơn, đôi mắt vô cùng u ám.
Phượng Vô Nhai sao lại sợ Tiêu Cửu Uyên, y ngước mắt lên, sắc mặt từ từ thu lại vẻ tà mị, bày ra vẻ lạnh lùng tiêu điều, ánh mắt đồng thời u ám khát máu nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy sát khí, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên vang lên: "Phượng Vô Nhai, ngươi đủ rồi, giả mạo đại công tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ thì thôi đi, lại công khai đi ra khắp nơi làm loạn như vậy, ngươi đây là không xem trọng Vĩnh Ninh Hầu phủ hay là không xem trọng vương pháp của Đông Ly quốc chúng ta, giết người nhà người ta còn có thể giả mạo người ta đi ra khắp nơi làm loạn."
"Ha ha, Ly thân vương gia nói chuyện phải có bằng chứng chứ, nếu như vương gia có bằng chứng chứng minh người là do ta giết, có thể đi đến hình bộ báo quan, để người ở hình bộ đến bắt ta."
Phượng Vô Nhai rõ ràng xem thường đám người ở hình bộ.
Tiêu Cửu Uyên cũng biết người ở hình bộ muốn bắt Phượng Vô Nhai là chuyện không thể nào, nếu như những người đó bắt y, không chừng còn bị y giết chết.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lại càng sa sầm: "Phượng Vô Nhai, ngươi quá ngông cuồng rồi, ngươi tưởng rằng không ai xử lý được ngươi sao?"
Phượng Vô Nhai khoát tay áo, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Tiêu Cửu Uyên.
Bây giờ y hơi hối hận lúc ấy không thừa thắng xông lên giết tên này cho rồi, khi đó y không biết hắn bị trúng độc.
Lúc này muốn giết tên này đã là chuyện không thể rồi, xem ra y đã bỏ qua thời cơ tốt.
Bây giờ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên rõ ràng đã chứng tỏ một chuyện, hắn rất để ý đến Vũ Mao, cho nên hắn đã trở thành một đối thủ lợi hại…