Song lúc này Vân Thiên Vũ chỉ kiên quyết muốn hủy hôn với Tiêu Cửu Uyên, không có hứng thú với những chuyện khác. Nàng không muốn có bất kỳ dính líu gì với ai nữa.
"Tiêu Cửu Uyên, nếu như ngươi không muốn hủy hôn, vậy thì hãy để ta hủy hôn đi, ta sẽ nghĩ cách rút khỏi cái đám này." Vân Thiên Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
Đứng bên cạnh, lòng hắn bỗng chùng xuống, thậm chí có phần bất an.
Vì tới hôm nay, hắn biết Vân Thiên Vũ trước giờ luôn nói được làm được, chỉ cần là chuyện muốn làm thì nàng ắt sẽ làm được.
Còn hắn chỉ cần nghĩ tới việc cuộc sống về sau của mình sẽ chẳng còn một nữ nhân như thế là đã thấy đời thật vô vị tẻ nhạt.
Vừa nghĩ hắn vừa nhìn Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: "Ngươi hấp tấp muốn hủy hôn với bổn vương như vậy là do muốn lấy Phượng Vô Nhai sao?"
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên bằng vẻ mặt lạ lùng, chẳng lẽ con đường đời của nàng chỉ có mỗi hướng đi xuất giá, không còn chuyện gì khác đáng làm nữa ư? Có điều nàng không muốn cho Tiêu Cửu Uyên biết suy nghĩ của mình, bèn cất giọng lạnh tanh: "Đó là chuyện của ta, Ly thân vương gia."
Nói rồi nàng gạt tay Tiêu Cửu Uyên ra, nhằm hướng cung điện của thái hậu mà đi, Tiêu Cửu Uyên vội theo sát bên, nói: "Phượng Vô Nhai cũng chẳng phải là người lương thiện, hắn trời sinh sẵn tính phong lưu, lại phóng đãng bất kham, bụng dạ còn nham hiểm, ngươi mà lấy hắn thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành, trước kia ngươi đã cứu mạng ta, ta không muốn thấy ngươi phải chịu tổn thương."
Vân Thiên Vũ chẳng buồn nhìn Tiêu Cửu Uyên, càng lười chẳng muốn nói chuyện với hắn.
Tiêu Cửu Uyên lại nói: "Bổn vương đã từng nói sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi trọn đời, đương nhiên là sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương ngươi."
Vân Thiên Vũ ngừng bước, ngước lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, xẵng giọng nói: "Người làm ta tổn thương là ngươi đấy, Tiêu Cửu Uyên, trước kia ngươi khiến ta thấy mình cứ như một kẻ ngốc, ngươi có biết không hả? Ta làm nhiều việc như vậy mà ngươi vẫn nghi ngờ ta, khi ấy ta hận không thể giẫm vào tay của mình luôn, cho nên đừng có mở miệng ra là kẻ nào không tốt, người nào tốt hơn ngươi nhiều."
Chỉ một lời đã khiến người Tiêu Cửu Uyên cứng đờ, khuôn mặt khôi ngô hiện vẻ sầu não, đáng tiếc Vân Thiên Vũ chẳng thèm nhìn hắn, quay đầu đi thẳng.
Đi được hai bước, bỗng thấy phía trước có vị thái giám bước ra từ trong cung của thái hậu, đi nhanh tới trước mặt bọn họ kêu lên: "Thái hậu có chỉ. Truyền Ly thân vương gia và Linh Nghi quận chúa vào điện."
Vân Thiên Vũ đi theo thái giám bước vào đại điện. Tiêu Cửu Uyên thu lại mọi suy nghĩ rồi cũng theo vào.
Trong đại điện, mọi người dồn mắt nhìn chằm chằm người bước vào từ cửa điện.
Vẫn cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn và thái độ chẳng coi ai ra gì như thường ngày, giống hệt mọi khi, nhưng người có mắt đều trông thấy sắc mặt Tiêu Cửu Uyên không tốt lắm, hơi nhợt nhạt và thấp thoáng vẻ yếu ớt.
Vừa thấy dáng vẻ con trai mình như vậy, thái hậu đau lòng lên tiếng: "Cửu Uyên, mau tới cạnh mẫu hậu nào."
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, đi thẳng tới trước mặt thái hậu, bà ta đưa tay kéo hắn, vẻ lo lắng hằn trên nét mặt: "Cửu Uyên, con trúng độc thật hả? Sao rồi, có cách giải không? Không sao đâu phải không, mau bảo ngự y đến khám thử xem."
Thái hậu nói một tràng liên thanh, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên ấm lên, hắn ngăn thái hậu lại: "Mẫu hậu, người chớ căng thẳng, nhi thần tạm thời không sao cả."
Thái hậu không hề thả lỏng mà vẫn lo lắng nói: "Sao mẫu hậu có thể không nóng ruột được, con nhất định không được xảy ra chuyện gì."
Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó, thái hậu xoay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ bên phải đại điện.
"Ngươi chính là nghĩa nữ An thân vương nhận nuôi, Linh Nghi quận chúa sao?"
Vân Thiên Vũ lên trước một bước hành lễ: "Thần nữ tham kiến thái hậu nương nương."