Vân Thiên Vũ nhớ khi đó lòng nàng thầm mong hắn sẽ tin nàng, dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng hắn đã không. Khoảnh khắc đó nàng thấy mình bị tổn thương sâu sắc, trong khi nàng nỗ lực nhiều như vậy thì hắn lại không tin nàng.
"Tiêu Cửu Uyên, nếu như ngươi thật lòng muốn nhận lỗi, vậy thì hãy hủy hôn đi." Nét mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng, toàn thân càng không có lấy một chút hơi ấm.
Nàng sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương mình nữa.
Kiếp trước, bởi cái chết của cha nuôi nên nàng đã tin Phó Cảnh Ngôn, nhưng cuối cùng lại bị gã làm tổn thương sâu sắc, gã không chỉ gạt nàng mà còn hại cha nuôi chết thảm thương.
Bởi vậy đến phút cuối nàng mới im lìm chọn cách đồng quy vu tận cùng gã, một là vì muốn báo thù cho cha nuôi, hai là do đã bị tổn thương sâu sắc, nàng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Kiếp này, vì ra tay giúp đỡ Tiêu Cửu Uyên, nàng liều mạng đoạt lấy hoa linh quỳ tám cánh cho hắn. Nhưng sau cùng nàng lại lần nữa bị Tiêu Cửu Uyên làm tổn thương.
Kể từ giờ, nàng sẽ không tin vào bất kỳ kẻ nào nữa, người đáng tin trên thế gian này mãi mãi chỉ có chính mình.
Vân Thiên Vũ bật cười, nét cười lạnh lẽo hững hờ khôn tả.
Thấy nàng cười như vậy, Tiêu Cửu Uyên vô thức muốn đưa tay xoa dịu nụ cười của nàng, xoa dịu những đau thương trong lòng nàng.
Giờ phút này, lòng hắn lại càng trào dâng cảm giác hối hận. Nhưng muốn hắn hủy hôn là điều không thể. Hắn sẽ không rút lui.
Trước đây hắn chưa từng có ý muốn lấy nàng, thậm chí còn nghĩ cả đường lui cho nàng. Ngờ đâu, cuối cùng mình lại không buông tay được.
Những lời mắng chửi lúc trước của Tiêu Dạ Thần đã làm hắn thức tỉnh, nhất là câu nói, nếu Vũ Mao lấy người khác, cháu sẽ không tha thứ cho thúc. Chẳng phải hắn sợ Tiêu Dạ Thần không tha thứ cho hắn, mà là khi nghĩ về việc Vân Thiên Vũ lấy người khác, hắn thấy không tài nào chấp nhận được.
Hắn quyết không cho nàng được lấy người khác.
Mắt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên ánh lên cái nhìn ngang ngược: "Vân Thiên Vũ, bổn vương sẽ không đồng ý hủy hôn đâu."
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, cười khẩy: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi đã từng nói, nếu ta cứu ngươi thì ngươi sẽ chấp nhận một điều kiện của ta."
Khi đó nàng nghĩ rằng nếu cứu được Tiêu Cửu Uyên thì sẽ bảo hắn tha cho nàng việc đã giấu giếm hắn. Nhưng giờ thì không cần rồi, nàng dùng nó để yêu cầu Tiêu Cửu Uyên hủy hôn cũng như nhau cả thôi.
Tiêu Cửu Uyên gật đầu: "Phải, bổn vương đã đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra, bổn vương khắc sẽ giúp ngươi thực hiện."
Vân Thiên Vũ mở miệng toan nói hai chữ hủy hôn nhưng Tiêu Cửu Uyên đã nhanh hơn một bước lên tiếng trước: "Chỉ riêng chuyện hủy hôn, bổn vương không đồng ý."
Nghe Tiêu Cửu Uyên nói vậy, Vân Thiên Vũ sa sầm mặt, làn sương giá lạnh phủ kín đôi mắt, nàng nhìn hắn với vẻ u ám cùng cực: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi nói vậy là có ý gì? Giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành rồi, ta không chỉ giúp ngươi bắt được kẻ ngấm ngầm mưu toan với ngươi, mà còn giúp ngươi giải độc, ngươi còn muốn sao nữa, nhất định phải giày vò nhau mới chịu thôi phải không?"
Mắt Tiêu Cửu Uyên tối lại một thoáng, cất giọng trầm trầm: "Sau này sẽ không đâu."
Nàng dốc toàn lực giúp hắn lấy hoa linh quỳ tám cánh, nghĩ đủ mọi bề giữ gìn nó giúp hắn, nếu không nhờ nàng thì giờ này hắn đã bỏ mạng vì chất độc phát tác rồi. Vậy nên sau này hắn sẽ tin tưởng nàng, không nghi ngờ nàng nữa, thậm chí giờ hắn còn cẩn thận ngẫm lại, lời nói trước đây của nàng cũng là thật.
Nàng vốn dĩ không phải là người của thế giới này, mà là linh hồn đến từ dị giới, bởi lẽ trên cõi đời này không có một nữ tử nào khác người như nàng.
Tiếc rằng giờ nàng đã không cần những tin tưởng đó của hắn nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Cửu Uyên thấy lòng khó chịu ray rứt.
Cả đời hắn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên phải nếm trải cảm giác buồn lòng đồng thời ảo não về chuyện mình đã từng làm.