Tiêu Dạ Thần nói xong, quay người bước đi, cũng không thèm ngoái lại nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía sau.
Ở phía sau, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Cửu Uyên một mình lẻ bóng, gương mặt tuyệt mỹ, đã trở nên nhợt nhạt, hơn nữa khí phách sắc sảo từ trước tới nay đã biến mất, chỉ còn sự buồn phiền hối hận, những cảm xúc này cứ vây quay cơ thể hắn, khiến hắn càng trở nên yếu ớt.
Mái tóc đen rối tung trên vai, xòa xuống mặt, da mặt hơi trắng, đôi lông mày nhướn lên, nhíu chặt lại, mắt giống như đá quý, giống như vì sao, giống như ngọc đẹp, giống như đá hắc diệu, hòa cùng với màn đêm tĩnh lặng, thời gian trôi qua, trên đôi môi của hắn có ý cười.
Nụ cười tao nhã xuất hiện khiến người ta kinh sợ, những thuộc hạ đều ngây người ra, vô cùng sợ hãi.
Vương gia bị sao vậy? Không phải kích động vì Tiêu thế tử chứ. Lúc thì buồn phiền lúc thì lại cười.
Tiêu Cửu Uyên trên giường đã khôi phục lại thần sắc, tuy rằng sắc mặt vẫn hơi tái, nhưng thần thái đã khôi phục trạng thái bình thường, vẫn là Tiêu Cửu Uyên hiên ngang như cũ.
Hắn nắm chặt bàn tay to lớn nói một cách ngông cuồng: “Nữ nhân của Tiêu Cửu Uyên không thể để cho bất cứ ai nhúng chàm, trong thiên hạ này chỉ có thứ ta không cần, không có thứ ta không có được, chỉ cần ta muốn là được.”
Hắn nói với thần thái tự tin không thành lời.
Trong phòng, Bạch Diệu và Hắc Diệu nghe thấy lời Tiêu Cửu Uyên cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Vương gia định làm lại từ đầu bù đắp cho Vương phi sao? Họ tin rằng, chỉ cần vương gia muốn làm, sẽ không có chuyện gì hắn không làm được.
Bởi vì đám người Bạch Diệu và Hắc Diệu biết, vương gia nhà họ nếu đã thích ai đó, hoặc đã nhận định đồ vật nào đó là của mình thì hắn sẽ bảo vệ người đó, chiều chuộng người đó hết mực. Họ tin tưởng rằng, sớm muộn gì trái tim của vương phi sẽ lại trở nên ấm áp lần nữa. Trong phòng có vài người nở nụ cười.
Tiêu Cửu Uyên dựa vào giường, đáng muốn hỏi chuyện bản thân bị trúng độc lúc trước. Không ngờ bên ngoài có một tên thuộc hạ nhanh chóng vào bẩm báo: “Bẩm vương gia, vừa nhận được tin tức thám tử, nói trong kinh thành đồn đại một chuyện, nói rằng vương gia trúng độc huyết anh ma tinh vô cùng hiếm có, đã được quận chúa Linh Nghi điều tra tra ra, trước mắt quận chúa đang nghiên cứu thuốc giải, nói thuốc giải sắp hoàn thành.”
Thuộc hạ bẩm báo xong, đám người Bạch Diệu và Hắc Diệu vô cùng kinh ngạc, không kiềm chế được nói: “Quận chúa Linh Nghi có ý gì? Rõ ràng vương gia đang rất tốt mà.” Hắc Diệu nói với Tiêu Cửu Uyên.
Bạch Diệu thoáng đăm chiêu, sau đó nghĩ tới chuyện đã nói với quận chúa Linh Nghi, sẽ giúp vương gia nhà mình một việc, từ nay về sau sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt. Vậy có lẽ chính là chuyện mà quận chúa Linh Nghi muốn giúp vương gia.
Vì gã đã điều tra ra người đứng đầu sau sự việc này, thì ra người hạ độc vương gia là người giết vị hôn thê của vương gia. Nhưng nàng làm như vậy, rõ ràng tự đưa mình ra nơi đầu sóng ngọn gió. Bạch Diệu không hỏi lo lắng, đồng thời cũng hiểu rõ một điều. Quận chúa Linh Nghi thực sự đã quyết định không muốn dính dáng đến chủ tử nữa, nên mới nhanh chóng để lộ tin tức như vậy. Không phải vì muốn nhanh chóng muốn bắt được người đó sao?
Bạch Diệu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, nhìn thấy chủ tử nhà mình, quả nhiên sắc mặt thay đổi, đồng thời, trong mắt hiện lên đầy sự giận giữ, hung hăng nói: “Đừng hòng.”
Đừng hòng không dính dáng đến hắn, từ khi nàng bắt đầu cầu xin hắn nhận làm vương phi của Ly thân vương, việc này không phải nàng nói không muốn phiền hà thì sẽ không phiền hà nữa.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, nhanh chóng nghĩ tới một chuyện khác, thế lực đen tối đứng đằng sau nếu nhận được tin tức sẽ nhanh chóng phái người đến phủ An thân vương giết Vân Thiên Vũ.
Tuy rằng nữ nhân này rất lợi hại, nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn lo lắng, cho nên dù bản thân vừa mới được giải độc đã nhanh chóng đứng dậy.