Phượng Vô Nhai chìm trong dòng suy nghĩ, mặt mày diễm lệ âm thầm cười, giọng nói hệt như rượu hoa đào làm say lòng người.
"Muội là một nữ nhân biết giữ lời hứa, thật đúng là hiếm gặp, rõ ràng bản thân mình phải chịu không ít khổ cực và ủy khuất nhưng vẫn kiên định hoàn thành những việc mình đã nói, điều này làm bổn quân vô cùng khâm phục."
Phượng Vô Nhai nói xong thì không đợi Vân Thiên Vũ đáp lời mà tiếp tục nói: "Ta đã quyết định chọn muội làm bằng hữu của ta, sau này gặp chuyện cần giúp đỡ thì cứ nói với ta một tiếng là được."
Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Phượng Vô Nhai, nhếch môi cười như không cười: "Phượng Vô Nhai, ta không dám nợ ân tình ai nữa."
Nàng nợ ân tình của Tiêu Dạ Thần, kết quả lại trở thành cô cô của gã, nàng sẽ phải bảo hộ chu toàn cho gã cả đời.
Nàng nợ Tiêu Cửu Uyên, phí sức chín trâu hai hổ mới trả đủ cho hắn.
Bây giờ nếu nàng lại mắc nợ Phượng Vô Nhai, có phải sau này nàng cũng phải trả ân tình cho y?
Như vậy chẳng phải là quá mệt mỏi sao.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi ngạo nghễ nhướn mày: "Ta không muốn nợ ân tình của bất kỳ ai nữa, ta sẽ tự mình xử lý chu toàn mọi việc."
Từ nay về sau, nàng sẽ không còn là Vân Thiên Vũ của trước đây nữa.
Vân Thiên Vũ nói xong liền quay người bỏ đi, đằng sau nàng, ánh mắt Phượng Vô Nhai bất chợt tối sầm lại, trong lòng y ảo não không thôi.
Có vẻ như y đã mất cơ hội.
Nhưng Phượng Vô Nhai không dễ dàng từ bỏ, y bám sát theo sau Vân Thiên Vũ, vừa đi vừa nói: "Ta giúp muội chỉ vì muốn muội đối xử tốt với Tiểu Linh Đang, không cần lo đến việc trả ân tình gì đâu, hơn nữa cũng không cần xem đó là món nợ."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, chậm rãi mở lời: "Ma quân của Ma Ảnh cung mà tốt như vậy sao?"
Phượng Vô Nhai mắt hoa đào cong cong, ánh nhìn ôn nhu mị hoặc cười đáp: “Thật ra hôm nay muội làm ta rất kinh ngạc nên ta đã hạ quyết tâm kết giao bằng hữu với muội, nếu đã là bạn bè thì không nên ngại khó khăn mà giúp đỡ đối phương chứ, đúng không?”
"Ngươi sao? Không tiếc mạng sống mà giúp đỡ ta à?"
Vân Thiên Vũ nhịn không được lên tiếng mỉa mai Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai là ma quân của Ma Ảnh cung, y luôn độc đoán và làm bất cứ điều gì y muốn, người như vậy sao lại có thể nổi hứng muốn kết tình bằng hữu, không ngại hy sinh tính mạng để liều mình giúp nàng chứ, thật là hài hước mà.
Phượng Vô Nhai thấy Vân Thiên Vũ không thèm để ý đến y nữa thì xoay người bỏ đi, trong lòng không khỏi ảo não, sao y không gặp được nàng ngay từ ban đầu?
Vân Thiên Vũ vừa tản bộ vừa tính kế.
Nàng vẫn muốn giúp Tiêu Cửu Uyên hoàn thành việc thứ hai.
Điều tra xem ai là người thực sự đứng sau những vụ mưu sát hôn thê của Tiêu Cửu Uyên, đây là giao kèo giữa nàng và hắn.
Hiện tại không có nhiều người biết được Tiêu Cửu Uyên đã được giải độc. Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để tung tin tức giả dụ kẻ chủ mưu lòi đuôi.
Vân Thiên Vũ suy tính, nàng cùng Diệp Gia nhanh chóng quay về An thân vương phủ.
Nào ngờ Phượng Vô Nhai vẫn luôn theo sau bọn họ.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, tức giận nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi đi theo bọn ta làm gì?”
"Ta là ca ca của muội, hộ tống muội muội mình về An thân vương phủ không phải là chuyện nên làm sao? Nếu ta không hộ tống muội về, trên đường không may xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không yên tâm."
Vẻ mặt Phượng Vô Nhai tà mị kỳ quái, y lại còn bày ra dáng vẻ ta sẽ bất an, ta sẽ áy náy.
Vân Thiên Vũ trừng mắt nhìn y.
“Phượng Vô Nhai, ta nói rồi, muội muội của ngươi đang ở An thân vương phủ, còn ta không phải là muội muội của ngươi.”
“Không phải muội muội thì cũng là bạn bè, cho nên ta càng muốn hộ tống muội về An thân vương phủ.”
Phượng Vô Nhai không hề nao núng mà còn được nước lấn tới.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thích thì cứ tiễn, nhưng ta nói rồi, đây là việc của riêng ngươi, không liên quan đến ta, ta cũng không mắc nợ ngươi gì cả.”
"Đừng lo lắng về việc nợ ân tình, chúng ta là bằng hữu, không có nợ nần gì ở đây cả."
Phượng Vô Nhai khẽ mỉm cười, nụ cười vừa tinh ranh vừa diễm lệ rung động lòng người, phảng phất trong bóng đêm như một đóa hoa anh túc có độc.